Trở về từ công ty, HứaNhược Thần lập tức lôi vali ra, vội vàng sắp xếp hành lý, lại dọn dẹp nhà cửagọn gàng ngăn nắp, sau đó mới mở máy tính, login vào trò chơi. Bồn hoa trung tâm xuấthiện trước mặt nàng, trong box chat [bang phái] đã có người nói : "Bangchủ online rồi." Diêm Bán Cô Bé lập tứchăm hăm hở hở hỏi : " Lão đại, nghe nói tỷ tỷ và Công Tử Phù Tô hẹn hò ởvườn hoa trung tâm phải không ?" "Ta với anh ấy chỉlà bằng hữu, chỉ ngồi đó tâm sự nói chút chuyện, cái gì mà hẹn với chả hòchứ." Nhất Tiếu Hồng Trần vừa chỉnh lý cửa hàng của mình vừa cười : "Các ngươi chỉ ngồi đoán mò lung tung." " Aidza, lão đại,mau nói thật đi, tỷ tỷ thích Công Tử Phù Tô hay Công Tử Liên Thành vậy ?"Diêm Bán Cô Bé vẫn tò mò bám chặt lấy nàng : " Mấy cái topic nhảm trêndiễn đàn đều nói tỷ và Công Tử Liên Thành là một đôi, nhưng hôm nay lại cóngười post tấm ảnh tỷ và Công tử Phù Tô đang ngồi ở cạnh bồn hoa trung tâm, nóirằng hai người các ngươi hẹn hò, làm mọi người đều hồ đồ cả. Chúng ta đều làngười nhà, tỷ đừng có giấu diếm nữa. Rốt cuộc tỷ thích ai, bọn ta sẽ giúp tỷtóm hắn tới bắt kết hôn đi." Nhất Tiếu Hồng Trần dởkhóc dở cười : " Các ngươi đừng có nói lung tung nữa, cho dù muốn ép hôn,cũng không đánh nổi người ta đi." Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đencười khoái chí : " Đánh thì không đánh nổi, nhưng có khi người ta có thểxuôi dòng đẩy thuyền, mặc kệ cho bọn ta trói lại dẫn về đấy chứ." Những người khác trongbang lập tức ồn ào nhao nhao lên trêu ghẹo. Nhất Tiếu Hồng Trần vẫnvui vẻ lắc đầu : "Mấy kẻ bọn ngươi kia, chuyện chính không làm, toàn thíchnói chuyện nhảm. Ngày mai ta đi công tác rồi, đại khái phải mấy ngày nữa mới cókhả năng online." Đây là một chuyện rấtbình thường, người trong bang có một nửa là sinh viên, nửa còn lại cũng lànhững người đã ra đời đi làm, có chuyện không online được là quá bình thường,liền nhao nhao đáp ứng, không tiếp tục chọc ghẹo nữa. Nhất Tiếu Hồng Trần chỉnhlý cửa hàng xong, mới mở cửa sổ chat nói chuyện với Khinh Ca Thủy Việt :"Mấy ngày nữa cậu giúp mình quản cửa hàng nhé." " Được." KhinhCa Thủy Việt lập tức đáp ứng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, tò mò hỏi :"Công Tử Phù Tô tìm cậu có chuyện gì vậy ?" "Đương nhiên là nóivề cậu rồi" Nhất Tiếu Hồng Trần cười với vẻ rất xấu xa. Khinh Ca Thủy Việt liềnlàm bộ ngượng ngùng : " Thế cậu nói thế nào ?" "Đương nhiên là nóithẳng rồi." Nhất Tiếu Hồng Trần càng cười một cách âm hiểm. Khinh Ca Thủy Việt lậptức tỏ vẻ buồn rầu : " Mình có chuyện gì không thể để cho người khác biếtsao ?" " Xì." NhấtTiếu Hồng Trần tỏ vẻ khinh bỉ nàng. Khinh Ca Thủy Việt càngthêm ưu sầu : " Vì sao lại xì mình" Nhất Tiếu Hồng Trần tỏ vẻkhinh thường nói : " Tự yêu mình đến phát cuồng." Khinh Ca Thủy Việt lậptức làm ra vẻ thẹn thùng, thực ra là rất đắc ý : " Mình không tự yêu mìnhnha, mình mê luyến mỹ nhân hơn nha." Nhất Tiếu Hồng Trần khôngcòn lời nào để nói trước sự vô sỉ của nàng ta, ấm ức trong giây lát, bỗng nhiênthoát ra một câu : "Cậu với Công Tử Phù Tô đúng là trời sinh mộtđôi." Khinh Ca Thủy Việt khôngkhỏi toát mồ hôi dầm dề : " Mình làm sao khéo ăn khéo nói như Công tửđược." Đang đùa giỡn, Công TửLiên Thành đã mở cửa sổ chat : " Hồng Trần, có online không ?" Nhất Tiếu Hồng Trần nhanhchóng trả lời : " Dạ" " Ừm, hiện có bận gìkhông" " Không có gì cả,đang ở Kim Đài, chỉ ngồi không thôi." Công Tử Liên Thành cười :" Vậy thì tới tiên giới đi, chúng ta cùng treo máy." " Vâng." NhấtTiếu Hồng Trần lập tức chạy về phía truyền tống trận, cũng nói luôn với KhinhCa Thủy Việt : " Mình đi treo máy đây, không tán bậy với cậu nữađâu." " Ừm, vậy mình cũngtreo máy." Khinh Ca Thủy Việt Nhiệt tình hỏi : " Muốn tổ đội cùngmình không ?" Đương nhiên Nhất TiếuHồng Trần không muốn, đầu óc khẽ chuyển, lập tức cười nói : " Cậu đangcùng tổ đội với Công Tử Phù Tô phải không ? Mình không muốn quấy rầy thế giớiriêng tư của hai người đâu." Khinh Ca Thủy Việt đỏmặt, cũng không chối, tỏ vẻ tự nhiên nói : " Đúng vậy, mình tổ đội vớiCông tử, Công tử đang làm việc, mình là đội trưởng, có thể invite thêm cậu. Cậuđến lúc Công tử đánh quái mà xem, đẹp trai cực kỳ." Nhất Tiếu Hồng Trần khôngchút do dự khinh bỉ nàng : " Vậy cậu tiếp tục làm hoa si*** đi, mình cóđội rồi." Nói xong, nàng chấp nhận invite của Công Tử Liên Thành, sau đótruyền tống tới Tiên giới. Công Tử Liên Thành khôngở trong thành, nàng tìm một vòng không thấy người đâu, phải mở bản đồ ra xem,phát hiện anh đang đứng ở cửa Tiên Giới, liền lập tức chạy thẳng tới đó. Phía bên ngoài là một khuvực trung lập hẹp và dài, có thể tự do PK, giết người không bị biến thành nickđỏ, cho nên nên về cơ bản nơi này có thể coi như chiến trường, mà tất cả nhữngngười từng tiến vào tam giới đều phải đi xuyên qua khu đất này mới tới được chỗNPC tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó đánh xong quái đi giao nhiệm vụ mới nhận đượcđiểm kinh nghiệm cao, đều xưng tụng nơi này là "Chảo lửa", muốn xuyênqua chốn này trước hết phải thêm đủ trạng thái, mở vô địch, sự an toàn được đềcao vào bậc nhất. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không ngoại lệ, nhanh chóng tự tăngthêm phòng ngự mấy lần, đồng thời giảm bớt những trạng thái gây thương tổn bấtlợi, sau đó mới chạy qua kết giới. Nơi này quả không hổ danhlà "Chảo lửa", nàng vừa mới đứng vững, đã thấy hoa lửa văng bốn phía,khói đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, những bóng người ẩn hiện trước mắt, truyđuổi, đánh nhau, làm người ta hoa cả mắt. Không ít người dùng kỹ năng quần công,làm lan tới cả mấy người xung quanh, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không thể may mắnthoát khỏi, nhiều công kích như vậy tấn công tới nàng, cho dù thêm bao nhiêuphòng ngự đi chăng nữa cũng không ăn thua. Côn Luân không có trạng thái vôđịch, phòng ngự lại thấp, chỉ một lát Nhất Tiếu Hồng Trần đã phát hiện ra dâymáu của mình cạn dần, vội vàng vừa uống hồng dược vừa nhanh chóng chạy lên phíatrước. Thân ảnh của Công Tử LiênThành chợt xuất hiện trước mắt nàng, lúc Nhất Tiếu Hồng Trần thấy anh, anh đãđánh cho một người ngã lăn xuống đất. Người này ngã hồi lâu vẫn không đứng dậy,Nhất Tiếu Hồng Trần thấy tên của hắn có phần quen thuộc, liền nhìn kỹ, hóa rachính là cái tên Bộ Dạng Xấu Đi Khắp Nơi. Công Tử Liên Thành đứng coi chừng bêncạnh thi thể của hắn, hiển nhiên đang đợi hắn đứng dậy sẽ tiếp tục hạ gục. Kẻkia nằm hồi lâu, không tìm ra cơ hội nào để vùng vẫy, chỉ đành lựa chọn vềthành hồi sinh, trong chốc lát đã tiêu thất. Lúc này Nhất Tiếu HồngTrần mới nói trong [ đội ngũ] : "Ta tới rồi" Công Tử Liên Thành cũng nhìnthấy nàng, liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng : " Chúng ta cùng đitiếp nhận nhiệm vụ thôi, nhớ để ý tới máu, chú ý uống hồng dược đúng lúc." " Vâng." NhấtTiếu Hồng Trần lập tức lấy hồng dược ra uống để bổ sung máu. Công Tử Liên Thành chạytrước mở đường, Nhất Tiếu Hồng Trần đi theo ánh, chẳng mấy chốc đã an toànxuyên qua Chảo Lửa, tới chỗ NPC. Hàng ngày, cho dù là nhập Tiên, Phật hay Ma,mọi người đều phải nhận nhiệm vụ ở chỗ này, cho nên cái khu vực nho nhỏ này lúcnào cũng đầy nghẹt người. Chỉ cần song phương đối địch nhìn thấy nhau, lập tứcđúng như cừu nhân gặp mặt, mắt đỏ ngầu, không chút suy nghĩ lập tức bắn ra mộtcái kỹ năng sang bên đối phương, nếu không thể giết ngay lập tức, đương nhiênbên kia cũng nhanh chóng phản kích, kết quả lại xuất hiện một trận kịch chiến. Nhất Tiếu Hồng Trần thấydọc đường đi khói thuốc súng mù mịt, thây nằm ngổn ngang, tiếng chửi rủa, tiếngchâm biếm trêu ghẹo vang khắp đầu đường xó chợ, không thể thích ứng nổi. Dưới sự che chở bảo vệcủa Công Tử Liên Thành, Nhất Tiếu Hồng Trần tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay, sau đónói trong [đội ngũ] : " Ta đã nhận rồi." Công Tử Liên Thành liêntiếp giết hai kẻ đối địch xong, lúc này mới mở trạng thái vô địch, chạy tớitiếp nhận nhiệm vụ. Ngay lúc này đây, một kẻđại hồng danh thuộc Ma Giáo cũng chạy tới, hình như cũng chuẩn bị tiếp nhậnnhiệm vụ. Vừa mới chạy tới gần chỗ bọn họ, hắn liền dừng lại. Nhất Tiếu Hồng Trần nhìnthấy thân ảnh và cái tên Kiếm Tẩu Thiên Phong đầy quen thuộc đính trên đỉnh đầuhắn, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối. Từ sau khi Công Tử Liên Thành bịluân bạch, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn. Một kẻ Ma Giáo level caomà muốn giết một tiểu Côn Luân trong một chiêu là chuyện quá đơn giản, lẽ raNhất Tiếu Hồng Trần phải lập tức thêm trạng thái, quay đầu bỏ chạy, có điềunàng cứ đứng im đó không nhúc nhích, mà Kiếm Tẩu Thiên Phong cũng không độngđậy, đã không công kích, cũng chẳng mở trạng thái vô định, trông khá giống đangkhoanh tay chịu chết. Từ khi Nhất Tiếu Hồng Trần đăng ký tham gia vào trò chơinày tới giờ, nàng chưa bao giờ chủ động công kích người khác, bây giờ cũng thế.Nàng cũng không còn hận ý đối với Kiếm Tẩu Thiên Phong nữa, chỉ là trong lòngvẫn cảm thấy hơi nhoi nhói. Hiển nhiên là Công TửLiên Thành cũng thấy hắn, lại thấy hắn không có ý động thủ, cũng không chủ độnggiết hắn, chỉ nói với nàng một cách thản nhiên : "Chúng ta tới Tiên Giớithôi." “Vâng” Nhất Tiếu HồngTrần cũng thấy đây là cách tốt nhất, liền chạy tới trước mặt NPC ở truyền tốngtrận, ở chỗ này có thể truyền tống tới Tiên Giới, cũng có thể truyền tới KimĐài thành, chính là không thể quay đầu lại được, nàng có phần tâm phiền ý loạn,tay run lên, đáng lẽ phải truyền tống tới Tiên Giới, con chuột lại dịch xuốngmột hàng, lại chuyển thành truyền tống tới Kim Đài Thành. Nghĩ tới lúc Công Tử LiênThành truyền tống tới Tiên giới lại không thấy nàng đâu, chắc chắn là sẽ nảysinh nghi ngờ, nàng xấu hổ nói : "Ta bấm lầm, bây giờ đang truyền tới KimĐài Thành. Anh cứ chờ ở đó đi, ta sẽ chạy tới ngay." Công Tử Liên Thành cườinói : "Đừng vội, cứ từ từ tới cũng không sao." "Vâng." Nàngcũng mỉm cười, nhất thời đã trấn tĩnh lại. Đang muốn chạy về phíatruyền tống trận, nàng bỗng nhận được PM của một vị khách, đó là một khách hàngquen thuộc đã lâu của nàng, là một người chơi thuộc bang trung lập, mấy ngàyhôm trước đã đặt hàng nàng một bộ y phục, hôm qua nàng đã thu thập đủ tài liệu,đã làm xong, đã gửi email cho nàng ta, hiện tại nàng ta mới online, vừa nhìnthấy email liền vội vàng chạy tới lấy hàng. Nhất Tiếu Hồng Trần cóphần khó xử nói trong [ đội ngũ] : " Có khách hàng muốn tới lấy hàng hóa,anh chờ một chút được không ?" Công Tử Liên Thành trảlời ngay : " Không sao cả, nàng đi đi." Nhất Tiếu Hồng Trần nhìnthấy sáu chữ ngắn ngủi này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất ngọt ngào. Nàngchạy vội về Cẩm Tú Phường, lấy bộ y phục "Đôi cánh Thiên sứ" ra, đợivị nữ Tiêu Dao cao cấp tới lấy hàng. Hình như cô gái này cũng xuất thân trongmột gia đình giàu có, phàm là y phục hay tọa kỵ của nàng ta, mỗi lần xuất hiệnđều chói lòa rực rỡ, hơn nữa tính tình hào sảng, chẳng ỷ thế bắt nạt người, làmngười ta cảm thấy rất dễ chịu. Nhất Tiếu Hồng Trần đã làm cho nàng ta mấy bộtrang phục liền, lúc báo giá cũng chỉ vừa đúng, nàng ta cũng chẳng mặc cả, nêndần dần hai người cũng trở thành bạn bè. Vị nữ Tiêu Dao nhập Makia đã xuất hiện trong chốc lát, cưỡi một con bạch xà*, mặc một bộ y phục báchhoa**, trông mỹ lệ như một nữ yêu. Nhất Tiếu Hồng Trần thấy con cự xà kia nhanhchóng bay tới trước mặt, liền cười chọc nàng ta :" Một lần nữa lại lónglánh đăng đài." Cô gái send một cái icontỏ vẻ hả hê đắc ý, hưng phấn nói : " Mau lên, gửi y phục cho ta đi." Nhất Tiếu Hồng Trần lậptức tiến hành giao dịch, một người chuyển hàng, một người trả tiền, hoàn thànhmột cách thuận lợi. Người con gái kia lập tức nhảy khỏi bạch xà, thay đổi yphục mới. Bộ y phục này là loại trang phục có kèm theo thuộc tính, không phảichỉ là một bộ quần áo bình thường, chỉ cần mặc lên, không cần cưỡi tọa kỵ hoặccưỡi phi kiếm vẫn có thể bay lượn trên không trung, có điều cần tiêu hao nộilực, nhưng so với việc có thể tự do bay lượn, mấy lọ lam dược kia cũng khôngđáng bao nhiêu. Người con gái kia vui vẻ nói với nàng : " Cám ơn" sauđó lập tức giang rộng đôi cánh trắng muốt, bay vút lên trên trời. Nhất Tiếu Hồng Trần nhìntheo thân ảnh càng ngày càng xa của nàng cho tới lúc mất hút giữa trời xanh,mới chuẩn bị chạy tới truyền tống trân.Vừa mới bước được hai bước, nàng kinhngạc phát hiện, trên bản đồ biểu hiện một chấm vàng ghi tên đội trưởng ở gầnchỗ nàng. Nàng vội vàng chạy tới, quả nhiên phát hiện ra thân ảnh của Công TửLiên Thành. Anh đứng im lặng ở đầudãy phố buôn bán, những người khác đi tới đi lui bên cạnh anh, mà anh giống nhưmột tảng đá giữa dòng nước xiết, không hề nhúc nhích. Nhất Tiếu Hồng Trần chạytới bên cạnh anh, lại thấy trước mặt anh có một vị tiểu Côn Luân level 62, têngọi là "Thuần Chủng Ác Ma Lộ Lộ", một vị tiểu cô nương lưng đeo mộtthanh tiểu kiếm tinh luyện cấp 3, mặc một bộ y phục tinh luyện cấp 5, sử dụngmột pháp bảo bình thường chỉ cần bỏ 20 kim tệ là có thể mua được trong bất kỳcửa hàng nào, thoạt nhìn trông đầy sức sống. Nàng ta đang hỏi với vẻngây thơ : " Ca ca, có thể giúp ta giết thủ lĩnh thổ phỉ được không?" Đó là một trong nhữngloại quái cao cấp ở mỗi khu vực, không rơi ra tài liệu gì cả, nhưng cho điểmkinh nghiệm rất cao, mỗi ngày một người có thể chém một lần, Côn Luân và TửTrúc level thấp đương nhiên không thể đánh một mình, chỉ có Tiêu Dao và Ma Giáocó trang bị rất tốt mới có khả năng, mà tiểu Côn Luân này trang bị bình thường,hiển nhiên là vừa chơi không lâu, cũng không có kinh nghiệm gì, đương nhiên hyvọng có người giúp đỡ. Công Tử Liên Thành cũngkhông nói gì, chỉ invite nàng vào đội. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không nói nănggì, chỉ theo bọn họ truyền tống tới Phổ Đà. Tiểu cô nương vô cùng cảm kích nóiluôn mồm : " Cám ơn cám ơn, muội đã hỏi rất nhiều người ở trong thành, đợihơn một giờ mà cũng không có ai chịu giúp." Nhất Tiếu Hồng Trần liềnnhanh chóng an ủi nàng : " Không sao cả, chờ muội lên level 75, có thểdùng kỹ năng quần công, cũng có thể đi giết hàng loạt quái, sẽ nhanh chóngthăng level, không cần tốn thời gian để giết cái loại quái kia, ta cũng chẳngbao giờ đi giết." Tiểu cô nương quả nhiênvô cùng ngưỡng mộ nàng : "Cám ơn tỷ tỷ, ta đã hiểu rồi." Thủ lĩnh thổ phỉ kia ởtrong một sơn trại thổ phỉ cách thành không xa, bên ngoài có vô số lâu la thổphỉ, Công Tử Liên Thành căn bản không thèm quan tâm tới chúng, trực tiếp chạyvào cửa, Nhất Tiếu Hồng Trần đi theo sau, nhìn thấy không nhịn được liền phóngra một chiêu Cửu Thiên Huyền Lôi, lập tức giết sạch lâu la bên ngoài. Thuần Chủng Ác Ma Lộ Lộtròn mắt kinh ngạc : "Oa, tỷ tỷ thật lợi hại nha." Nhất Tiếu Hồng Trần ônhòa đáp : " Về sau muội cũng sẽ làm được." Công tử Liên Thành đứngtrước mặt thủ lĩnh thổ phỉ, đợi hai người các nàng tiến vào, lúc này mới tựtăng thêm trạng thái có thể bạo kích trong phạm vi lớn trong một khoảng thờigian ngắn, sau đó xuất chiêu Phong Ảnh Lưu Hương. Chỉ thấy những cánh hoahồng nhạt bay khắp trời, một luồng ánh sáng đánh thẳng tới trên người con quáicao cấp kia, một con số thương tổn cao ngất trời khiến người ta phải líu lưỡixuất hiện, tên thủ lĩnh thổ phỉ kia lập tức ngã ầm xuống mặt đất. Công tử Liên Thành liềnhỏi trong đội ngũ : "Còn gì nữa không ?" Vị tiểu cô nương kia hìnhnhư phải nửa ngày trời mới có thể phục hồi lại tinh thần : " A a a a a,đây chính là một kích tất sát trong truyền thuyết sao ? Ca ca thật là lợi hạinha" Công Tử Liên Thành mỉmcười : "Sau này muội sẽ còn mạnh hơn ta nữa." " A a a a có thể sao? Thật sao ?" Thuần Chủng Ác Ma Lộ Lộ vừa chạy theo họ về thành, vừa chìmđắm trong mơ ước vô hạn. Vị tiểu cô nương kia nhìnqua có vẻ không hiểu chuyện kia, lại không giống một số tân nhân khác cứ quấnquýt lấy bọn họ đòi tiền, xin trang phục, xin mang theo để thăng level; sau khivề thành liền cảm tạ hai người, lập tức rời khỏi đội, tự đi làm nhiệm vụ. Hiển nhiên là Công TửLiên Thành rất vui vẻ, cười bảo nàng : "Chúng ta tới Tiên Giới thôi" Đương nhiên Nhất Tiếu Hồng Trần không chút thắc mắc :"Vâng." 2. Công Tử Liên Thành ngựaquen đường cũ, tiếp tục tìm một vị trí thích hợp ở Tiên Giới để hai người tổđội treo máy. Nhất Tiếu Hồng Trần chạy tới vị trí mà anh đã tuyển lựa tốt, bắtđầu đánh quái, sau đó mới nghĩ tới việc thông báo tin tức đi công tác cho anh. Nàng đang gõ chữ, đã thấyCông Tử Liên Thành nói một câu : "Ta sắp phải đi công tác vài ngày." Nàng ngẩn người ra, chậmrãi xóa sạch những chữ vừa đánh ra, không nhịn nổi cười nói : " Ta cũngthế, mai đã phải đi rồi." Công Tử Liên Thành imlặng một chút, rồi hỏi với vẻ quan tâm : "Nàng đi công tác ở đâu ? " Nhất Tiều Hồng Trần nóitới một địa danh, trước giờ Công Tử Liên Thành chưa bao giờ nghe nói tới, liềnhỏi : " Đó là chỗ nào ? " " Giáp ranh caonguyên Thanh Tàng." Nhất Tiếu Hồng Trần liền thuyết minh rõ ràng : "Trước kia công ty của ta có làm một hạng mục ở đây, hiện tại có nhiều chỗ xuấthiện hiện tượng sụt lún, dựa theo quy định của hợp đồng, bọn ta phải tới duytrì." " Nàng là một ngườicon gái, lại đang bị thương, sao lại có thể tới địa phương nguy hiểm như thế?" Công Tử Liên Thành có vẻ không ủng hộ : " Sao giám đốc của nàng cóthể làm như vậy được ? Chuyện này phải phái nam nhân đi chứ ?" Nhất Tiếu Hồng Trần biếtanh nói vậy chỉ vì quan tâm tới mình, có điều chính mình quyết định đi cũng vìmột nguyên nhân đặc thù, nàng bình tĩnh đáp : "Những đồng sự cùng làm cáihạng mục này với ta đã bị chết trong tai nạn lần trước, trong đó có cả giám đốccủa ta, người cùng sống sót với ta là một kế toán, cậu ấy cũng không biết vềnhững thứ kỹ thuật kiểu này. Giám đốc hiện tại của công ty bọn ta cũng chỉ hỏiý kiến của ta, nếu ta không đồng ý đi, ông ấy cũng không ép, tự ta tự quyếtđịnh. Nếu bắt ông ấy phải coi sóc công trình trong núi sâu tới mấy tháng liền,thì những công trình khác phải xử lý thế nào bây giờ ? Công ty sẽ loạn mất. Bìnhthường những công trình của bọn ta đều thuê nhân lực tại địa phương, công nhânchính thức thuộc biên chế cũng không có mấy, chỉ có hơn một trăm người, có điềubọn họ đều là nhân lực chính trong nhà, rất cần công việc này, cho nên công tykhông thể bị rối loạn, tuyệt đối không thể. Hạng mục này ta giám sát từ đầu tớicuối, ta nắm rõ từng chi tiết trong đó, cho nên ta đi là tốt nhất. Hơn nữa,hiện tại ở đó cũng đã tốt lắm rồi, không còn mang dáng vẻ cái công trình ngàyxưa chúng ta từng làm nữa, cũng không phải ta đi một mình, mà còn mang theo cảmấy người kỹ sư trẻ tuổi, công việc sẽ do bọn họ nắm chủ yếu, mọi phương diệnđều không có vấn đề gì cả, anh cứ yên tâm đi." Một lúc sau, Công Tử LiênThành mới trả lời : " Nàng nói đúng, nhớ chú ý an toàn nhé." "Vâng." NhấtTiếu Hồng Trần mỉm cười. Lại một lát sau, Công TửLiên Thành liền nói với nàng : " Đọc cho ta số điện thoại của nàngnhé." Nhất Tiếu Hồng Trần lậptức gõ số điện thoại của nàng ra, Công Tử Liên Thành cũng ghi cho nàng số điệnthoại, sau đó dặn dò : "Ngày mai trước khi đi nhớ nhắn tin cho ta." " Vâng." NhấtTiếu Hồng Trần rất vui vẻ. Công Tử Liên Thành liềncười nói : "Vậy nàng logout đi, đi nghỉ ngơi đi thôi" Nhất Tiếu Hồng Trần vẫnlưu luyến không muốn rời, lại tiếp tục nói tiếp : " Ta đã hỏi giám đốc, ởchỗ hạng mục kia cũng có mạng, hơn nữa lại là mạng địa phương, còn nhanh hơn ởnhà rất nhiều. Đợi ta tới bên kia thu xếp ổn định, thì cũng có thể online. Banngày làm việc, buổi tối cũng có thể chơi game." " Vậy thì tốt quárồi." Công Tử Liên Thành thật vui vẻ. " Đại khái là ta cũng phải đicông tác chừng mười ngày, có gì sẽ nhắn tin cho nàng." "Vâng, được."Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không tìm ra lý do gì để lưu lại nữa, nhìn đồng hồ,quả thật cũng cần nghỉ ngơi. Sáng sớm mai phải lên đường, lại lái xe đường dài,đi năm tiếng đồng hồ trên đường cao tốc xong mới tới trong núi, từ đó trở đi làsơn đạo uốn khúc vòng vèo, cần phải tập trung tinh thần, bằng không rất nguyhiểm. Nàng liền chạy xa ra khỏi đám quái, rồi nói : " Vậy ta logout, anhcũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." "Ừm." Công TửLiên Thành lập tức trả lời : " Ta cũng logout đây, ngày mai nàng nhớ nhắntin cho ta." "Nhất địnhrồi." Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức cam đoan, sau đó quay lại thành, logout,tắt máy, dùng bao bao kín lại những giao cụ và đồ điện trong nhà, rồi mới antâm đi ngủ. Sáu giờ sáng hôm sau,sương trắng còn mù mịt, không khí trong lành, Hứa Nhược Thần khoác ba lô trênvai, kéo theo một chiếc vali du lịch, đi ra khỏi nhà. Công ty cấp cho bọn họhai chiếc xe, một chiếc Jeep Cherokee, một chiếc xe tải nhỏ Pieca, ngoại trừHứa Nhược Thần, còn có thêm ba kỹ sư công trình cũng đi theo, bọn họ vừa mớitốt nghiệp đại học, toàn là người mới vào công ty, đều là những thanh niên trẻtuổi, tinh thần sung mãn phấn chấn, làm việc rất nỗ lực, chuyên tâm, cũng rấtbiết nghe lời, đơn thuần, người nào cũng gọi nàng là "lão sư", tôntrọng nàng như một vị tiền bối. Thấy bọn họ, Hứa Nhược Thần không khỏi nhớ tớitình cảnh năm đó lúc nàng vừa mới rời khỏi cánh cửa trường đại học. Ba người trẻ tuổi đó khôngbiết lái xe, công ty phái một tài xế lái chiếc Pieca, Hứa Nhược Thần tự mìnhlái chiếc Jeep Cherokee. Nàng để người tài xế mang xe tới tự bắt xe về, sau đómới hỏi ba thanh niên kia : "Đã ăn sáng chưa ?" Ba người kia vừa thấynàng bước ra khỏi cổng khu, cũng đã xuống xe, lúc này nhanh chóng đáp lại :"Không đói đâu ạ." Hứa Nhược Thần cười nói :"Vậy chúng ta ra khỏi thành trước, khoảng tám giờ có thể tới Tây Giang,đến đó hãy ăn sáng đi." "Vâng" Ba ngườivà tài xế đương nhiên không có ý kiến gì khác. Hứa Nhược Thần lái xe đitrước, con Pieca cũng từ từ lăn bánh theo sau, cùng đi ra ngoại thành. Đi khỏitrạm thu phí, hai chiếc xe cùng lăn bánh trên đường cao tốc, nàng chuyên tâmlái xe, cũng không mở điện thoại di động, cho tới lúc tiến vào huyện Tây Gianglúc tám giờ, ghé vào một cửa hàng ăn mà trước kia bọn họ thường xuyên ghé vào,lúc đó nàng mới bật điện thoại, gửi đi một tin nhắn : "Ta đi đây." Bên kia nhanh chóng cótin nhắn gửi lại : "Chú ý giữ an toàn." " Ta biết rồi."Nàng mỉm cười trả lời lại, sau đó mới thong thả bước vào cửa hàng, cùng ngồi ănmì thịt bò với đồng sự. Hôm nay trời rất đẹp, cảhành trình đều là mặt trời rực rỡ, không có gió to mưa lớn, cho nên sẽ không cósạt núi, lún, đất đá rơi, đoạn đường này Hứa Nhược Thần và vị tài xế già láichiếc Pieca chạy qua không biết bao nhiêu lần, cho nên vô cùng quen thuộc vớinhững tình huống trên đường, bởi vậy càng thuận lợi hơn, đến tối đã tới nơi. Lúc trước khi Hứa NhượcThần còn giám sát công trình, chỗ này núi non trơ trọi, cơ hồ không có lấy mộtngọn cỏ, nơi hai con sông giao nhau ở dưới sườn núi này, mùa hè nước dâng thànhhồng thủy, mùa đông lại cạn trơ, trấn nhỏ nghèo khó, mọi người trên núi đềutrồng hoa màu theo phương pháp nguyên thủy, đầu tiên đào một cái hố, đổ đất từchỗ khác vào, thả hạt giống hoặc thóc vào, nước tưới cũng phải tới một nơi xaxôi khác gánh về rất khổ cực, trên đường đi nhìn lên, thỉnh thoảng mới có thểbắt gặp một số mảnh nương rẫy nằm lẻ loi, nếu chẳng may mưa lớn kéo dài, tâmhuyết của bọn họ sẽ bị hủy sạch, tóm lại là hoàn toàn đánh đố với ông trời. Nơinày khung cảnh vô cùng mỹ lệ, có điều sinh hoạt của người dân lại cực kỳ khổcực, làm người ta thấy thương hại vô cùng. Thời điểm đó, Hứa NhượcThần phụ trách trồng rừng, đắp đê, bên B là chính quyền địa phương tỏ ra kháhài lòng với tiến độ và chất lượng công trình của họ, liền giao thêm cho họ mộtsố hạng mục tương tự. Cũng giống như những công trình trước kia, bọn họ cũngphải làm việc rất vất vả, trong lúc làm cũng xuất hiện rất nhiều tình huốngnguy hiểm, may mắn là bọn họ khá nhanh chân, nên cũng không gây ra tai họa gì. Công trình hoàn thành đãhơn nửa năm, Hứa Nhược Thần cũng chưa tới xem lại được một lần, lúc này đi quathấy non xanh nước biếc, cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Trước thị trấn có mộtngọn núi cao, nàng vừa vượt qua đèo, đã thấy trước mắt xuất hiện một thị trấnphồn vinh, cũng không còn là cái thôn nhỏ nghèo nàn với những căn nhà xập xệngày xưa nữa, khắp nơi đều là những căn nhà hai tầng mới xây, trước sau lànhững cây ăn quả xum xuê, trái vươn trĩu cành. Vừa chạy vào trong trấn, đã thấycó đủ loại ô tô do khách du lịch lái tới, hoặc ô tô khách của công ty du lịchđỗ đầy ven đường, những nhà hàng khách sạn nối nhau san sát, buôn bán rất náonhiệt. Cho dù là người lớn hay trẻ con, trên người cũng đều mặc y phục mốt mớinhất, trên gương mặt rạng rỡ những nụ cười. Nhìn thấy cảnh này, HứaNhược Thần rất vui mừng, tuy rằng trải qua một con đường dài xóc nảy, chỗ xươngđùi và xương sườn từng bị gãy hơi ê ẩm, nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới cảmgiác sung sướng trong lòng nàng lúc này. Đỗ xe ở một chỗ ven đườngkhá thưa xe xong, nàng đi xuống, đánh giá sự thay đổi chung quanh. Lập tức đãcó người nhận ra nàng, vừa gọi vừa nhiệt tình chạy qua. Trước kia lúc ở trấn này,sau khi bọn họ tới đây làm công trình, mọi người hầu như đều hy vọng có thể tớichỗ họ làm công, những người có chút quan hệ thì đều nhờ những người đang làmviệc với họ, những người không có quan hệ thì tới gặp nàng trực tiếp. Côngtrình của bọn họ cũng cần rất nhiều nhân công, chủ yếu là gánh đất đá, gánh câygiống lên xuống núi, vì vậy chỉ cần không phải người già, bệnh nhân hoặc trẻnhỏ, nàng đều nhận cả. Những người sống trên núi đó cũng rất thuần phác, lúclàm việc không ăn trộm gian dối, lại nghe lời chỉ huy, làm tiến độ công tác củabọn họ rất nhanh. Nàng trả lương cho bọn họ đúng hạn, không bao giờ khuất nợ.Những người đó đều coi nàng là bậc cứu tinh, ân nhân, đối xử với nàng rất tốt,sau mấy người bên công ty nàng gặp phải tai họa lớn, những người này cũng biếtrõ, có điều không có cách nào để liên lạc với công ty của nàng, không biết tìnhhuống cụ thể thế nào, bây giờ thấy nàng bình yên vô sự đứng ở đó, đều vô cùngvui mừng chạy tới, bỏ hết mọi công việc đang làm dở. Hứa Nhược Thần bị mọingười vây ba tầng trong, ba tầng ngoài, mỉm cười gọi tên từng người, hỏi thămtình hình trẻ con tới trường, tình hình sức khỏe của mọi người trong gia đìnhhọ, rồi tình hình hiện tại, đáp lại nàng là những tiếng "rất tốt, rất tốt,rất tốt". Hầu như hết thảy mọi người đều mời nàng tới nhà ăn bữa cơm, có ngườilại hỏi nàng có phải muốn tiếp tục làm công trình hay không, đến lúc đó nhớtiếp nhận mình, người nào người nấy đều rất hưng phấn, mồm năm miệng mười vừacười vừa nói, làm người ta cũng không thể nghe nổi ai đang nói cái gì. Ba người thanh niên củacông ty cũng xuống xe, nhìn thấy cảnh này, đều rất cảm động, càng thêm khâmphục vị cấp trên trẻ tuổi Hứa Nhược Thần này. Cuối cùng, trưởng trấncũng nghe tin chạy tới, cũng không dễ gì khuyên mọi người cùng tản bớt ra, dẫnHứa Nhược Thần tới chỗ khách sạn do nhà mình mở ăn cơm, sau đó lại mời mấyngười các nàng ngủ lại miễn phí trong một khách sạn do chính phủ quản lý tạitrấn, nhiệt tình nói : " Mọi người nghỉ ngơi đi, cần cái gì cứ gọinhé." " Vâng, cảm ơn"Hứa Nhược Thần mỉm cười gật đầu với ông ta, chờ ông ta ly khai, sau đó mới đóngcửa phòng. Công trình mà công ty bọnhọ làm không phải thuộc ủy thác của chính quyền trong trấn, mà thuộc chínhquyền của huyện, ngày mai bọn họ còn phải chạy tới thị trấn, vì vậy cần nghỉngơi thật tốt. Nàng tắm rửa, nằm trên giường đệm sạch sẽ, cầm điện thoại gửi đimột tin nhắn : "Ta đã tới nơi an toàn rồi." Trong khoảnh khắc, nàngđã nhận được tin nhắn trả lời : "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai nhớ tiếp tụcnhắn tin cho ta nhé." Hứa Nhược Thần đáp lại một chữ "Vâng" sau đómới ném điện thoại di động xuống bên cạnh gối, kéo chăn bông phủ kín người, mỉmcười nhắm mắt lại. 3. Bộ phận cần tu sửa là mộtđoạn đường bị sụt núi do mưa to tạo thành, sau khi khảo sát qua hiện trường,Hứa Nhược Thần và bên B cùng xác nhận có tổng cộng mười chín địa điểm cần tusửa, toàn bộ đoạn đường cũng cần tiếp tục duy tu, cũng bởi đại bộ phận hư hỏnglà do thiên tai tạo thành, không phải do nguyên nhân chất lượng của công trình,vì vậy bên B chấp nhận chi trả chi phí tu sửa công trình, chi phí duy tu thìtuân theo đúng điều khoản đã ký trước đây trong hợp đồng, do công ty của HứaNhược Thần chịu trách nhiệm. Bàn bạch xong xuôi, HứaNhược Thần đại diện cho công ty tiến hành ký kết phụ lục hợp đồng với các banngành có liên quan tại chính quyền huyện, sau đó bắt đầu khởi công. Những chuyện này căn bảnnàng rất quen thuộc, nhưng vì mang theo người mới, nên vẫn hướng dẫn tỉ mỉ, gầnnhư là cầm tay chỉ việc, sau đó nhường cho bọn họ tới tiến hành công tác chuẩnbị tại công trường, còn mình dẫn theo tài xế, lái chiếc Pieca tới cái trấn gầnđó mua những tài liệu cần gấp. Tuyết đã sắp rơi, nếu gióđông về nhất định phải đình công, vì vậy nàng rất vội vàng, hy vọng có thể hoàncông trước khi mùa đông tới. Sáng sớm bọn họ xuất phát, chiều đã tới cái thànhtrấn kia. Những vị thương gia cung ứng hàng hóa vẫn còn nhớ nàng, đương nhiênbán ra hàng thật giá thật. Chỉ một lát nàng đã có thể mua được những công cụ vàtài liệu cần thiết, rồi cũng không dừng lại, ăn qua loa một chút đã vội vã trởvề. Ra khỏi thành trấn, bọnhọ chạy qua mấy dặm đường quốc lộ đã bị bỏ phế, con đường này đã lâu lắm khôngđược tu sửa, chỉ có những tài xế vận tải đường dài mới muốn chạy để lách quamấy trạm thu phí cầu đường, còn lại đều là người bản xứ hoặc những du khách bấtchợt rẽ ngang qua. Sau khi vào núi đường càng hẹp, mấp mô vô cùng, dốc ngượchiểm trở, thỉnh thoảng lại có xe vận tải lớn lao sầm sập từ phía đối diện, làmngười ta càng thấy nguy hiểm. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không dám chạy, nhườngcho lão tài xế kinh nghiệm dày dạn lái, còn mình ngồi ở phụ lái phụ hỗ trợ xemtình huống trên đường. Đi được một nửa, trời bắtđầu đổ mưa, con đường càng trở nên lầy lội, không ít xe sợ bị hãm trụ, đều đỗ ởsườn núi qua đêm, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chạy lên phía trước. Trong bóng đêmthăm thẳm thỉnh thoảng mơ hồ hiện lên một ánh đèn leo lắt, chỉ nhìn qua cũngbiết nó ở cách bọn họ rất xa, tựa như ở tít nơi thâm sơn cùng cốc. Mặc dù đãthấy rất nhiều lần, nhưng Hứa Nhược Thần cũng không thể hiểu được, những ngườiẩn cư tận đỉnh núi xa xăm kia là loại người gì ? Vì sao lại lựa chọn ẩn cư ởcái nơi sơn cùng thủy tận ít người lui tới như vậy. Mặc dù đang cảm thán,nàng vẫn rất chú ý tới tình hình giao thông trước mặt cũng như tình huống xungquanh. Đường vẫn tiếp tục dốc lên cao, có thể đoán được, độ cao hiện tại phảitrên bốn nghìn mét so với mực nước biển, trong ánh đèn xe loang loáng, cảm giácnúi non chung quanh điệp điệp trùng trùng, nếu là người chưa bao giờ tới nơinày, chắc chắn sẽ cho rằng còn phải đi rất lâu mới có thể ra khỏi núi, có điềuhai người bọn họ đều rất rõ, chỉ cần đi qua ngọn núi này, đã tới nơi côngtrình, có thể nghỉ ngơi, bởi vậy cũng không vội vã, xe chạy rất trầm. Đi quá con đường vẫn đượcdân bản xứ xưng tụng là "Miệng Diêm Vương", bọn họ chợt phát hiện cómột chiếc xe việt dã đang ngừng lại ven đường trước mặt, đèn cấp cứu sáng lậplòe, nhưng cạnh xe lại không có người, không biết là có chuyện gì. Người sốngtrên núi quen với việc quan tâm tới nhau, bọn họ cũng đã sớm tiếp thu tập tụcnày, lão tài xế cũng không hỏi ý kiến của Hứa Nhược Thần, liền dừng lại phíasau chiếc xe kia, cũng không tắt đèn pha. Hứa Nhược Thần xuống xe,đạp lên bùn đất lầy lội đi tới, nhìn vào xe một cái, phát hiện có một ngườiđang ngồi ở ghế tài xế, hình như đang ngủ, nàng lập tức giơ tay lên đập mạnh vàocửa kính. Một lát sau, người kiamới tỉnh lại, hình như hơi do dự trong giây lát, mới kéo cửa kính xuống thấpmột chút, khe khe hỏi : "Có chuyện gì thế ?" Gió núi rít gào, HứaNhược Thần cũng không nghe được những lời anh ta thốt lên, chỉ hét to một câu :" Anh có chuyện gì không ? Một mình anh dừng lại ở chỗ này qua đêm rấtnguy hiểm, có cần giúp đỡ gì không ?" Người kia chần chừ mộtlát rồi hỏi : "Chẳng lẽ chỗ này có thổ phỉ sao ?" Hứa Nhược Thần cười đáp :" Không phải. Ở chỗ này có sói, nếu nửa đêm anh xuống xe, có thể nguy hiểmtới tính mạng. Trên núi rất lạnh, có thể bị chết rét, nếu mở bộ phận sưởi ấmtrên xe ra, lại dễ bị ngạt thở." " Thật sao ? Có sóisao ? " Người kia rất kinh ngạc. " Đúng, chẳng nhữngcó sói, lại còn có cả hổ già nữa." Hứa Nhược Thần tỏ vẻ quan tâm hỏi anhta : " Xe của anh bị hư hỏng sao ? Hay là hết xăng ?" Lúc này người kia pháthiện ra nàng chỉ là một nữ thanh niên trẻ tuổi, liền không đề phòng tiếp nữa,đẩy cửa xe ra, có chút lực bất tòng tâm nói : " Hết xăng, nhìn trên bản đồthấy không xa lắm, tôi không nghĩ là con đường này lại dài vậy. Khó khăn lắmmới gặp một trạm xăng dầu ở phía trước, có điều bọn họ kêu hết xăng mất, xăngtừ dưới xuôi chưa kịp chuyển lên. Tôi cũng không còn cách nào khác, tiến thốilưỡng nan, chỉ còn cách đi tiếp, có điều con đường này càng ngày càng hiểm trở,buổi tối lái cũng không chắc lắm, tôi đang muốn đợi sáng ngày mai nghĩ cách,đợi xe đi qua mua thêm ít xăng, sau đó đi tiếp." "Lần đầu tiên anhtới nơi này sao ? " Hứa Nhược Thần vừa nghe thấy xong liền minh bạch, cườinói : "Chỗ này cần phải mang theo xăng dự trữ, bằng không rất dễ xuất hiệntình huống như anh bây giờ. Chúng tôi có xăng, để đổ cho anh một ít." "Vậy tốt quá rồi,tôi sẽ trả tiền mua" Người đó vô cùng mừng rỡ. "Không cần, đi rabên ngoài, ai gặp chuyện này mà chẳng ra tay giúp đỡ." Hứa Nhược Thần quaylại nói với tài xế : " Triệu sư phụ, đổ cho anh ấy ít xăng." Vị tài xế kia cũng khôngnói không rằng, lập tức quay về xách ra một can xăng lớn, cầm chìa khóa củangười kia, rồi chạy ra phía đuôi xe của anh ta đổ xăng vào. Đêm tối đen như mực, tuyrằng xe họ vẫn bật đèn pha, nhưng cũng không nhìn rõ dung mạo của người kialắm, chỉ thấy cách ăn mặc khá phổ thông, đều là quần jean, áo jacket, giày da,nhìn qua rất có vẻ nhanh nhẹn thoải mái. "Đây là lần đầu tiêntôi qua đây." Người kia nhẹ nhàng nói : " Thật không thể tin nỗi,trên bản đồ ghi rõ là đường quốc lộ, thế mà lại như thế này." "Con đường quốc lộnày đã không còn mấy ai đi, mọi người đều đi theo ngả Thanh Tàng hoặc XuyênTàng, chỗ này không được tu sửa, nên càng ngày càng xấu." Hứa Nhược Thầnthở dài : " Cũng chẳng làm thế nào được, muốn sửa chữa một con đường nhưthế này, cần rất nhiều tiền, nếu quốc gia không ủng hộ, thì chính quyền địaphương cũng không làm nổi" " Ừm, đúngvậy." Người đó tự cười giễu một tiếng : " Tôi còn tưởng rằng mình cóthể tự chạy qua được, lần này đúng là lỗ mãng quá." "Rất nhiều người tựđi du lịch đều nghĩ vậy, không sao cả, lần sau sẽ có kinh nghiệm hơn." HứaNhược Thần khẽ an ủi anh ta. Trong lúc đang nóichuyện, vị tài xế kia đã đổ đầy xăng, cầm chìa khóa đưa lại trả cho anh ta :"Không vấn đề gì nữa, đủ cho cậu chạy ba trăm km nữa, cách đây một trăm kmlà có một cái trấn nhỏ rồi, ở đó có ba trạm xăng dầu, cam đoan là cóxăng." "Cám ơn, cám ơn, cámơn bác, bao nhiêu tiền đây ?" Người kia vừa nói vừa lôi ví ra. Lão tài xế cười sang sảngvẩy tay : " Quản lý của bọn tôi nói không lấy tiền, cậu đừng kháchkhí." "Thế làm sao được ?Nhất định phải trả !" Người kia rất thành khẩn. Lão tài xế cầm can xăngkhông đi trở về, Hứa Nhược Thần cũng không trả lời, mà cười hỏi anh ta :"Anh còn tiếp tục lái được không ? Phía trước còn một đoạn đường khá hiểmtrở." " Này... cũng hơirun" Người kia thành thật thừa nhận. " Tôi sống ở đồng bằng, trướcgiờ chưa đi qua đường núi thế này." "Nếu anh tín nhiệmtôi, thì để tôi lái cho vậy." Hứa Nhược Thần mỉm cười đề nghị : " ĐểTriệu sư phụ đi phía trước, chúng ta đi theo" "Nếu được vậy thìtốt quá rồi." Người kia gật đầu liên tục : " Phiền chị nhé." Hứa Nhược Thần liền quaylại nói vài câu với lão tài xế, sau đó mới lên xe. Chờ người kia ngồi yên ổntrên ghế phụ, lão tài xế mới nổ máy chạy trước dẫn đường, Hứa Nhược Thần vừa đềmáy vừa hỏi một chút tình huống của xe, nghe anh ta nói không có vấn đề gì cầnchú ý đặc biệt, lúc này mới lái tiếp theo phía sau. Hứa Nhược Thần vốn khôngphải là một người nhiều lời, không giống những người bình thường khác, tùy tiệnhỏi han mấy câu kiểu như " Từ đâu tới đây", "Đi tới chỗnào", thật kỳ lạ là người kia suốt dọc đường cũng không bắt chuyện, có vẻrất yên tĩnh. Hai người nhìn ánh đèn đuôi xe trước mặt lấp lóa trong bóng đêmđen mù, lại nhìn những đám đất đá lổn nhổn hiện ra mờ mờ trong bóng đèn phatrước mặt, phảng phất như có cảm giác rất yên bình. Không khí này làm ngườita mơ màng muốn ngủ, Hứa Nhược Thần liền với tay mở nhạc. Lập tức, những âmthanh quen thuộc vang lên, trong không khí này càng thêm trong trẻo âm vang, đólà bài "Thiên Lộ" của Hàn Hồng : " Sáng sớm ta đứng trên bãi cỏ xanhxanh, thấy thần ưng tắm trong bóng ban mai ảo mờ" " Ca khúc này làthích hợp nhất với khung cảnh cao nguyên" Hứa Nhược Thần hơi cảm khái :"Phối hợp với khung cảnh bao la hùng vĩ, làm người ta càng cảm thấy sự mỹlệ tăng lên gấp bội" " Đúng vậy"Người kia gật đầu : "Xe này là bằng hữu cho tôi mượn, thật kỳ lạ là cáiloại âm nhạc này, lúc nghe trong thành thị thấy réo rắt nhức đầu, thế mà lúcnghe ở đây lại thấy khác hẳn, tôi rất thích." " Ừm, anh nóiđúng." Hứa Nhược Thần đồng ý. Trong thành thị quá ồn ào, bình thường nhữnglúc nàng lái xe, cũng chẳng bao giờ bật nhạc, mới thấy yên tĩnh được một chút. Hai người nói chuyệnphiếm vài câu, rốt cuộc đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, con đường trước mặt tốthơn rât nhiều. Người kia có phần kinh ngạc : " Sao lại có sự khác biệt lớnnhư thế" Hứa Nhược Thần khe khẽgiải thích : " Đây là khu vực chính phủ muốn thu hút khách du lịch, chonên mới cắn răng làm từng chút một, hai năm trước cũng khá khó khăn, có điềumột năm gần đây đột ngột thay đổi, càng về sau càng phát triển rất nhanh." " Ừm, có tầm nhìn xatrông rộng quyết đoán như thế, quả thật là giỏi" Người kia lập tức tánthưởng. Tình hình giao thông đãtốt hơn, bọn họ liền gia tăng tốc độ, nửa giờ sau đã tới trấn nhỏ trong núi,chỗ Hứa Nhược Thần bọn họ làm công trình cũng ở đây. Dừng xe tới nơi đóng quân,Hứa Nhược Thần mỉm cười nói : "Đêm đã khuya, những khách sạn trên trấnchắc cũng đóng cửa hết, anh có muốn nghỉ tạm một chút hay không, thì tạm nghỉ ởđây" Người kia thấy những cănphòng nhỏ màu lam giống hệt nhau, dưới ánh đèn biển hiệu công ty dựng hiện rõmồn một trên nóc nhà, nhìn qua cũng biết đây là lán trại của những người làmcông trình, tuyệt không phải hắc điếm. Anh ta liền gật đầu, khách khí đáp :"Tốt quá, xin phiền chị." " Không có chuyện gìcả" Hứa Nhược Thần nhảy xuống xe, đưa chìa khóa trả lại cho anh ta, sau đókêu người trực ban mở cửa một căn phòng trống, thu xếp cho anh ta nghỉ lại. Lần này bọn họ chỉ đi vàingười, còn rất nhiều phòng trống, cũng không thiếu chăn đệm, liền lấy một bộ ragiao cho người kia, Hứa Nhược Thần liền nói với anh ta : "Anh nghỉ tạm mộtđêm đi." Sau đó liền lui ra. Vị tài xế kia cũng cóchút nghi ngờ, dọc đường đi cứu giúp người ta trong lúc khó khăn hoạn nạn làđiều nên làm, có điều an bài anh ta ngủ trong công ty thì hơi đột ngột. Đươngnhiên, đúng là hiện tại đêm đã khuya, trong trấn nhỏ cũng không có cái nhà nghỉnào, có điều thái độ đương nhiên của Hứa Nhược Thần như vậy trước giờ ông tachưa thấy qua, không khỏi khe khẽ hỏi : " Hứa quản lý, cô biết anh ta sao?” Hứa Nhược Thần do dự mộtchút, hơi buồn bực đáp : " Kỳ quái, tôi cảm thấy có điểm quen thuộc, nhưngkhông biết đã gặp anh ta ở chỗ nào" " À, vậy thì tốtrồi, chắc là trước đó hai người đã gặp xã giao, không nhớ ra cũng khôngsao." Lão tài xế cũng yên lòng " Hứa quản lý, trời không còn sớm, côcũng đi nghỉ ngơi đi" " Vâng, được, bác cũng đi ngủ đi, ngày mai cònphải bận rộn" Hứa Nhược Thần cũng không nghĩ nhiều nữa, cười quay vềphòng. 4. Trời mới tờ mờ sáng, HứaNhược Thần đã rời giường. Rửa mặt mũi xong, nàng lại ngồi ăn sáng cùng ba cấpdưới. Chỗ này độ cao không tới ba nghìn mét so với mực nước biển, nhưng vẫn cóthể coi là cao nguyên, thức ăn cũng không dễ chín, cháo, bánh bao đều phải dùngnồi áp suất mới có thể làm được, cũng bởi vậy mà thực đơn tương đối đơn giản,số lượng bù chất lượng, dẫu sao cho no là được. Bọn họ đều đã thành thói quen,ăn sáng xong đã chuẩn bị đi làm. Hứa Nhược Thần liếc quagian phòng mà người khách hôm qua đã tới ở, thấy cửa sổ vẫn còn khép kín, rèmche vẫn kéo, đoán là chưa rời giường, nàng cũng không tới quấy rầy, liền tớiphòng bếp dặn dò một chút, nhắc đầu bếp nhớ rõ đợi khi khách nhân đi lên phảimời anh ta ăn điểm tâm, sau đó cùng lão tài xế lái một cái xe, chở theo tàiliệu và ba người kỹ sư trẻ tuổi tới công trình. Bọn họ đã chiêu mộ khôngít dân công ở thôn xóm chung quanh, hiện tại đều đã ăn sáng, đang chờ khởicông. Đại bộ phận những người đó đều ở trong những túp lều dựng tạm, có một sốít về nhà trong thị trấn, bởi vậy chỗ này cũng có không ít người, lại có đầubếp chuyên nấu cơm nấu nước cho bọn họ, tóm lại là về phương diện sinh hoạtcũng khá chu đáo. Hứa Nhược Thần chào hỏiqua mấy người tổ trước quen biết cũ, lên núi kiểm tra tình hình thi công ngàyhôm qua của bọn họ, cảm thấy hài lòng với chất lượng, liền kêu bọn họ dỡ tàiliệu xuống, lại giao thêm công việc của ngày hôm nay, sau đó mới lái xe về. Chỗ này vốn là sơn cốc,bốn xung quanh núi mơ hồ như có tiếng gió vọng lại, nhưng cũng không tạo thànhảnh hưởng lớn tới nơi này, thỉnh thoảng lại có những tiếng chim vang lên líchchích, làm trấn nhỏ trong buổi ban mai càng thêm yên tĩnh. Trên con đường nhỏhẹp quanh co có đủ mọi loại xe, từ xe tải hạng nặng cho tới xe kéo, còn có cảxe vận tải hành khách cỡ lớn, cỡ nhỡ, lại có cả loại nhỏ, xe tải nhỏ, hoặcnhững loại xe vượt địa hình như xe nàng, nhưng số lượng không nhiều, thườngphải chạy một quãng khá dài mới có thể thấy từ phía đối diện có một chiếc chạyqua, hoặc phía trước nàng có một chiếc từ từ chay. Những cái xe chạy qua kia,mặc dù tiếng máy ầm ầm, nhưng cũng không gây phiền nhiễu cho mọi người bênđường, phảng phất như một phần của những tiếng vang từ các ngọn núi, chẳng chútđột ngột. Hứa Nhược Thần mở nhạctrong xe , nghe Hàn Hồng hát, yên lặng lái xe chạy trên đường lớn vượt núi, cảmgiác vô cùng thanh thản nhẹ nhàng. Nhìn thấy xăng sắp hết,nàng lập tức chạy vào cửa hàng xăng dầu nhỏ trong trấn, yêu cầu nhân viên bánxăng đổ đầy bình. Lúc đó, điện thoại di động nàng đang thả trong túi áo khoácchợt vang lên, nàng vội vàng bước ra khỏi trạm xăng dầu, rút điện thoại ra.Nhìn qua màn hình điện thoại, nàng nhất thời sửng sốt, tim bất chợt đập thìnhthịch, nhanh chóng bấm nghe. " A lô." Thanhâm của nàng hơi khàn khàn, hơi khẩn trương một chút. " Hồng Trần ?"Trong điện thoại có những âm thanh ồn ào, đồng thời có vẻ rất vui mừng. Mặt nàng hơi ửng đỏ :" Đúng vậy, ta đây." Hồi lâu cũng không có âmthanh đáp lại từ trong điện thoại, nàng có chút nghi ngờ lập tức giơ ra trướcmặt xem thử, thấy tín hiệu đã bị ngắt, lại càng không hiểu nổi, chẳng lẽ ở phíabên kia anh không đủ dũng khí ? Chợt có một tiếng kêu nhẹnhàng truyền lại từ cách đó không xa : " Hồng Trần." Tim nàng nhảy dựng lên,ngẩng đầu nhìn lại. Vị khách nhân nửa đêm hômqua nàng mang về đang đứng ở ven đường cách đó không xa, trong khóe mắt lấplánh ánh cười. Trong ánh ban mai rạng ngời, anh ta mặc quần bò, đôi chân dàithẳng, áo khoác lông dê màu đen không kéo khóa để lộ ra áo sơ mi màu xám nhạtbên trong, làm anh trông càng anh tuấn. Cả người anh tỏa ra một khí chất ônnhuận như nước, làm ai nấy chỉ cần vừa trông thấy đã có hảo cảm, không phảichịu bất kỳ áp lực gì. Mặt Hứa Nhược Thần càngđỏ hơn, ánh mắt nhìn anh ta sáng rực, hồi lâu không biết phải nói gì với anhta. Trong mắt anh ta, phảngphất như nhìn thấy một vị cô nương trẻ tuổi vừa bước xuống từ một bộ phim caobồi nào đó của Mỹ. Khuôn mặt trái xoan thanh tú linh động, ngũ quan rõ ràng,càng nhìn càng cảm thấy như có gì đó không thuộc về chốn nhân gian khói lửa.Chắc là thường xuyên không phơi nắng, khuôn mặt và cánh tay của nàng đều trắngnhư tuyết, gần như trong suốt. Thân hình cao gầy nhỏ nhắn, rất khó có thể tưởngtượng được một người con gái tuổi trẻ lại có phần gầy yếu này lại làm cái côngtác ở nơi hoang dã như vậy. Hai người yên lặng nhìnnhau rất lâu, cho tới lúc nhân viên công tác lớn tiếng nói : " Đầyrồi", bọn họ mới khôi phục tinh thần. Hứa Nhược Thần nhanh chóng cúp điệnthoại, vừa rút ví vừa đi vào phía trong. Anh lại tranh một bước tới thanh toánở chỗ thu tiền. Lần này Hứa Nhược Thần không tranh với anh nữa, đứng bên cạnhnhìn người trong cửa hàng trả lại tiền lẻ và đưa hóa đơn cho anh, sau đó cùngđi tới cạnh xe mình. Hai người cùng đứng imkhông nhúc nhích, một lát sau, anh mới mỉm cười : " Anh tên là CốDuệ." Nàng cũng xấu hổ hơi cúiđầu : " Em là Hứa Nhược Thần." Hai người lại trầm mặchồi lâu, Cố Duệ mới nói : " Chúng ta lên xe thôi, ở chỗ này chắn đường củangười ta." " Vâng." HứaNhược Thần gật gật đầu, mở cửa xe ngồi sau tay lái. Cố Duệ rất tự nhiên ngồivào ghế phụ bên cạnh. Hứa Nhược Thần nổ máy, âmnhạc cũng đồng thời vang lên, đúng là khúc " Thiên Lộ" của Hàn Hồng. "Trong ánhhoàng hôn ta đứng tại sườn núi cao cao, nhìn đường sắt đang được xây dựng tớitận quê hương ta..." Nàng lái xe ra khỏi trạmxăng dầu, xuyên qua trấn nhỏ, chạy tới chỗ lán trại của công ty. Cố Duệ vừanghe những tiếng ca trong trẻo, vừa nhẹ nhàng nói : " Bên kia anh cũngkhảo sát một hạng mục, anh nhìn trên bản đồ thấy tên Mỹ Đóa trấn lần trước emnói với anh, nằm ở ngay gần đó, liền quyết định chạy quá lên xem thử. Không nóitrước với em, bởi vì cũng không muốn quấy rầy em, chỉ muốn xem chỗ làm việc củaem như thế nào thôi. Không ngờ lại bị khốn ở nửa đường, lại càng không ngờ đượclà, lại được em cứu." " Cái đó... cũngkhông tính là cứu đi, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ." Hứa Nhược Thầnkhông dám quay mặt nhìn Cố Duệ, chỉ dám nhìn thẳng con đường trước mặt, gương mặtvẫn ửng hồng : " Em cũng chỉ trùng hợp, đó chỉ là sự giúp đỡ nho nhỏ màthôi" " Cứu tính mạng củaanh, đây cũng không phải là chuyện nhỏ" Cố Duệ kiên trì nói tiếp : "Thật ra anh cũng chưa nghĩ ra tới nơi có điện thoại cho em hay không, nhưng lúcvừa rồi ngồi ăn sáng ở chỗ bọn em, anh có hỏi đầu bếp tới Mỹ Đóa trấn phải đinhư thế nào, ông ấy nói đây đúng là Mỹ Đóa, đột nhiên anh nghĩ, nghĩ... vị cônương ngày hôm qua cứu anh không biết có phải là ... em... cho nên... mới gọiđiện thoại...." " Em ... cũng ...kinh hỉ ..." Mặt Hứa Nhược Thần càng đỏ hơn, thanh âm khẽ như gió thoảng :" Anh tới thăm em... em rất ... vui mừng" Cố Duệ thấy ráng hồngtrên mặt nàng đã lan tới bên tai, cảm giác không yên tâm đã nhanh chóng tanthành mâu khói, tâm trạng càng lúc càng dễ chịu. Anh hỏi với vẻ quan tâm :" Sáng sớm em đã phải đi như vậy, có mệt mỏi gì không ?" " Dạ tốt.. quenrồi." Nói tới công việc, Hứa Nhược Thần đã trấn định lại một chút : "Bọn em muốn cố gắng hoàn thành công việc trước kỳ hạn, có thể hoàn công trướckhi mùa đông tới." " À, hóa ravậy." Cố Duệ cười gật đầu : " Khác nghề như cách núi, những việc emđang làm đây anh chẳng hiểu chút nào." " Thật ra cũng khôngphức tạp lắm, đều là lao động chân tay mà thôi." Hứa Nhược Thần chỉ cảmthấy khuôn mặt nóng bỏng nhiệt độ hạ dần, thái độ cũng tự nhiên hơn nhiều. Cố Duệ mỉm cười : "Dời núi lấp biển cơ mà, lao động chân tay như thế cũng không phải bất kỳ aicũng làm được." Hứa Nhược Thần lúc nàocũng rất tự hào về công việc của mình, lúc trước nói chuyện với người khác,người ta chỉ nhìn ra gian khổ trong đó, nhưng chưa có ai giống như Cố Duệ, chỉdùng bốn chữ đơn giản đã có thể phác họa được sự hấp dẫn của công việc của nàngkhông giống những nghề khác. Nàng vô cùng vui mừng, vui vẻ nhìn Cố Duệ một cái,cũng không có chút khách sáo hay khiêm nhường, chỉ tỏ vẻ cầu thị đáp : "Em thích công việc của em" " Nếu như không tớitận đây, chắc anh sẽ không rõ." Cố Duệ khẽ than : " Bây giờ thì anhđã hiểu." Trong lúc nói chuyện, họđã tới nơi ở, Hứa Nhược Thần dừng xe ở cửa, vừa mới đẩy cửa xe, một phụ nữtrung niên khuôn mặt tươi cười có vẻ như đã đợi sẵn ở đó từ lâu lắm chạy ra :" Hứa quản lý, cháu đã về rồi" Hứa Nhược Thần hỏi với vẻthân mật : " Tôn ma ma, sao bác lại ở chỗ này vậy ạ ? Tìm cháu có việc gìsao ? Sao không vào trong nhà chờ." "Không được khôngđược, bác không vào đâu." Bà ấy lôi một cái chai từ trong túi ra, vừa đưacho nàng vừa nói rất nhiệt tình : "Ông lão nhà bác biết chân cháu từng bịthương, trên núi lạnh, sợ cháu lại phát bệnh, đau nhức khó chịu lắm, ngày hômqua đã lên núi hái thuốc sắc được một chai, là một loại thuốc chuyên trịthương, là bí phương cổ truyền của nhà ông ấy, rất có hiệu quả, cháu cầm đi,sáng tối hai buổi, xoa bóp vào chân là đỡ." " Cám ơn Tôn mama,nhờ bác cám ơn Trần gia cho cháu nữa nhé." Hứa Nhược Thần vui vẻ cầm lấy,liên tục cảm ơn Nàng không nói tới chuyệntiền nong, Tôn Ma ma cũng rất vui vẻ, liên tục gật đầu, lại dặn nàng có rảnhvào nhà bà ăn cơm, sau đó lại cự tuyệt lời mời vào nhà ngồi một chút của nàng,quay người đi về mất. Hứa Nhược Thần đóng cửaxe lại, cười nói với người bên cạnh đang nhìn nàng chăm chú : " Vào uốngchén trà thôi." Cố Duệ gật gật đầu đáp :" Được" Hai người cùng lên lầu,Hứa Nhược Thần mở cửa phòng mình, mời Cố Duệ vào ngồi. Chỗ này gian phòng nào cũnggiống gian phòng nào, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường đơn, bêncạnh là một cái bàn học nho nhỏ, phía trên có máy tính, ở góc gần cửa sổ là mộttủ quần áo giản dị, cạnh cửa là chậu rửa mặt, rất sơ sài, nhưng cũng có đầykhông khí sinh hoạt. Hứa Nhược Thần cầm chéntrà màu lam mình vẫn thường dùng, pha một chén trà đặt trước mặt Cố Duệ, sau đótự mình lấy một chén trà thô ráp sản xuất tại địa phương, cũng pha cho mình mộtchén, cầm ngồi vào cạnh giường, nhìn thấy người ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, lạikhông biết phải nói gì cho phải. So với ba người bạn thân,Cố Duệ có thể coi là người vô cùng không hay chuyện, không ngờ người con gáitrước mặt mình lại cũng chẳng kém anh bao nhiêu, làm cho anh thở phào một hơi,trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn máy vi tính trênbàn, anh thuận miệng hỏi : " Chỗ này em cũng có thể lên mạng hay sao?" " Vâng, có ạ."Hứa Nhược Thần khẽ nói : " Sinh hoạt trên núi buồn tẻ, giám đốc cũng muốncải thiện, liền bỏ tiền yêu cầu cục bưu điện ở huyện kéo một đường dây riêngqua đây, lắp đặt một đường dây mạng nội bộ nho nhỏ, trong phòng mỗi nhân viênđều có một máy tính. Tốc độ lên mạng ở chỗ này rất nhanh, còn nhanh hơn trongthành phố nhiều..." " Vậy thì tốt quárồi, ít ra cũng có cái mà tiêu khiển." Cố Duệ vui mừng gật đầu. " Em cũng chỉ coinhư người khách, cũng thay đổi một chút, có điều không có thời gian ...."Hứa Nhược Thần cười nhìn anh : "Anh có muốn lên thử hay không" " Không cần."Cố Duệ lắc lắc đầu, ánh mắt lướt qua chai thuốc bên cạnh, lập tức nói : "Bác gái vừa nãy không phải nói thuốc này chia hai buổi sáng tối sao ? Em trịthương trước đi" Hứa Nhược Thần liếc nhìnanh trong khoảnh khắc, ngoan ngoãn đặt chén trà xuống, cầm lấy chai thuốc, lạikéo ngăn kéo ra, lấy bông tiêu độc y tế trong gói thuốc mình mang theo, sau đómới ngồi lại cạnh giường, kéo ống quần trái lên quá đầu gối. Cố Duệ thấy nàng đổ thuốclên bông y tế xong, sau đó mới xoa nhẹ lên vên thương ở trên chân. Hai ngày naynàng đi lại chung quanh khá nhiều, vết thương trên đùi cũng nhức nhối, nhất làphía bên ngoài, đau không chịu nổi, đương nhiên phản ứng đầu tiên của nàng làxoa tới chỗ đó. Cố Duệ thấy nàng hơi vặn vẹo lưng, tay phải không với tới, taytrái lại không thuận, nhìn thấy vướng víu khó chịu, trong lòng thoáng đau,không nghĩ ngợi gì liền vươn tay ra, khẽ nói : " Để anh đi." Sau đómột tay nâng chân nàng, đặt lên chân mình, một tay cầm bông y tế, từ tốn xoanhẹ. Hứa Nhược Thần nhìn thấynhững ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt trên phần da đùi trắng hơn cảgiấy của mình, nhẹ nhàng chấm di thuốc, khuôn mặt trắng nõn lại từ từ ửng hồng. Cố Duệ cúi đầu, chuyêntâm xoa bóp thay nàng, Hứa Nhược Thần cũng chăm chú nhìn anh thay mình trịliệu, hai người đều không ai lên tiếng, trong phòng vô cùng an tĩnh, chỉ cótiếng gió trong lành thổi qua cửa sổ, nhẹ nhàng quấn quýt lấy mái tóc đen mềmmại của bọn họ, chậm rãi lướt qua giữa hai người bọn họ. ----- * Bạch xà : rắn trắng ** Bách hoa : trăm hoa *** Hoa si : ngây dại vì hoa ( =)) ).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]