Một cuộc sống chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn đến cùng chẳng có ý nghĩa gì.
Dù nghĩ như vậy nhưng Lâm Trì cũng không biết mình nghĩ tới vấn đề này thì có nghĩa lý gì.
Song, vừa tỉnh ngủ đã thấy cả người trống rỗng, cần phải tìm chút việc gì làm để xua đi cảm giác này.
Nàng ngẩn ngơ ngồi bó gối.
Một lát sau Lâm Trì tỉnh táo lại, cảm thấy đói bụng.
Ban đêm rất yên tĩnh, không có ánh trăng, cũng không có đèn, giơ tay không thấy năm ngón.
Nàng dò xét gọi một tiếng: "Sách Đồng."
Không ai đáp lại, có lẽ ngủ rồi. Cũng phải, vì giật mình tỉnh dậy nên nàng cũng không biết đang là canh mấy.
Nàng dụi dụi mắt, định bò xuống giường.
Nhưng --
Sao cái giường này lại dài như vậy.
Trong phòng có mùi hương rất quen, Lâm Trì hít hít, mùi hương đó hình như ở ngay bên cạnh, nhưng tạm thời nàng không chắc lắm.
Tiếp tục mò mẫm, Lâm Trì chạm phải một vật mềm mềm, lành lạnh.
Hình như là... Một... Cánh tay.
Sách Đồng ngủ quên bên cạnh ư?
Lâm Trì ngẩn ra, chưa kịp quay lại thì chợt thấy đau bụng. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn bao phủ tâm trí Lâm Trì.
Quý thủy tới!
Nàng ôm bụng, ưỡn người, tóc bị bung ra cũng không hay, nhắm mắt, cắn răng chịu đựng đau đớn.
Mấy hôm nay đầu óc nàng không thoải mái, nên bệnh tình không được tốt, cố chịu đựng đến mấy, cơn đau càng dữ dội hơn.
Mau ngủ, mau ngủ, mau ngủ.
Lâm Trì vùi đầu vào chăn, không ngừng lẩm nhẩm.
Ngủ thiếp đi thì không đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822546/quyen-1-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.