"Đủ rồi, không cần nói nữa."
Sách Đồng nhăn mày.
"Nếu chàng đi tìm quan phủ thật..." Lâm Trì trầm giọng, cực kì kiên định, "Ta muốn đi gặp Mạch Khinh Trần."
"Tiểu thư!" Sách Đồng bức xúc, "Tiểu thư, nếu là thật, chỉ sợ hắn sẽ..."
"Vậy cứ để chàng giết ta."
"Tiểu thư, cô có biết mình đang nói gì không?!" Với tính của Sách Đồng, nói lớn tiếng như vậy chứng tỏ hắn đang cực kỳ kích động.
Lâm Trì chậm rãi thả tay: "Ta muốn nghe chính miệng chàng ấy nói, nếu không ta không tin."
"Hắn nói thì cô tin, vậy nếu hắn nói dối thì sao?"
Lâm Trì lắc đầu: "Mạch Khinh Trần chưa từng nói dối ta."
Chưa từng, một lần cũng chưa.
Thật ra nàng không tin lời Sách Đồng lắm, nàng biết Mạch Khinh Trần giết người không chớp mắt, nhưng... Họ không phải người xa lạ, họ đã sống ở đó mấy tháng, dù có vài người khi dễ họ, nhưng số còn lại vẫn giúp đỡ họ rất nhiều.
Vào ngày trời đông lạnh giá, họ không đủ đồ ăn, thôn trưởng còn đặt biệt cho họ một ít lương thực còn dư, Lưu đại ca cho Mạch Khinh Trần cây gậy chống, Lý đại tẩu dạy nàng vá xiêm y, thiếu niên thì tâm sự với nàng, thỉnh thoảng mang điểm tâm sang, người trong thôn biết Mạch Khinh Trần không thể lao động nhưng chàng biết viết, họ luôn đến nhờ chàng viết thư, thời gian dài như vậy Lâm Trì biết họ không gửi thư nhiều đến thế, thực ra họ chỉ muốn giúp hai người kiếm thêm chút tiền...
Quan trọng là Mạch Khinh Trần biết nàng không thích giết người, càng không thích lạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822536/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.