Cửa lớn sơn trang gần ngay trước mắt, Lâm Trì lại không dám tiến lên, tung người nhảy lên cây cao, nhìn xuống phía dưới.
Đỗ Nhược ngọc thụ lâm phong, một tay cầm chắc quạt sắt dùng làm binh khí,dải lụa màu xanh ngọc tung bay sau đầu, càng làm nổi bật dung nhan nhưngọc, xa xa nhìn lại liền thấy vui tai vui mắt, chỉ là lúc này bên môihắn mơ hồ có vết máu, giống như bức tranh thuỷ mặc thêm một nét bút chusa, nhìn rất ghê người.
Lăng Thư cợt nhả cách hắn một bước ngắn, cà lơ phất phơ vứt đại đao trong tay.
”Họ Đỗ, ngươi vẫn là sớm trở về đi thôi, bản đại gia dùng chuôi đao cũng có thể đánh bay ngươi!”
Đỗ Nhược lau vết máu bên môi, chăm chú nhìn Lăng Thư: “Để cho ta vào lụcsoát sơn trang, nếu không có người ta muốn tìm, ta tự nhiên sẽ rời đi.”
Lăng Thư không nhịn được cao giọng: “Ta nói ngươi nghe không hiểu tiếngngười sao? Vô Mặc sơn trang là nơi ngươi có thể lục soát hay sao?” Đaotrên tay nhẹ nhàng xoay một vòng, một bên khóe miệng nhếch lên, Lăng Thư nở nụ cười phách lối, “Vậy bản đại gia không thể làm gì khác hơn làgắng gượng đánh cho ngươi có đến mà không có về!”
Lăng Thưluôn cảm thấy vô cùng hứng thú với việc đánh cho “tiểu bạch kiểm” hoarơi nước chảy, theo ý hắn, toàn bộ giang hồ, nam nhân nào đẹp mắt hơnhắn đều nên chết hết đi...... Ách, dĩ nhiên là trừ công tử cực kỳvĩ đại của hắn ra!
Ngẫm lại, hắn liền nhặt đao lên, nhanh chóng xoay người, dùng lực đạo như vạn quân ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/125849/quyen-1-chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.