Lúc Lâm Vân trở về Yên Kinh, Vũ Tích vẫn còn bế quan chưa ra. Từ Vinh cũng vậy. Lâm Vân biết Từ Vinh rất hận Tào Quân, cho nên không ngừng tu luyện để nâng cao thực lực.
Chỉ có Nhược Sương là không bế quan. Thấy Lâm Vân trở về, nàng rất cao hứng. Tuy nhiên Lâm Vân không đi quấy rầy Vũ Tích, bởi Vũ Tích đã đến giai đoạn quan trọng là Kết Đan. Mặc dù hắn đã cho nàng rất nhiều đan dược, nhưng có thể tiến bộ hay không hoàn toàn dựa vào bản thân của nàng. Tuy nhiên, dựa theo sự ba động vững vàng của linh khí từ Vũ Tích, Lâm Vân biết việc tu luyện của Vũ Tích rất thuận lợi.
- Tĩnh Như và Luyện Hư vẫn còn đang tu luyện à?
Lâm Vân thấy có mỗi Nhược Sương đón mình, thì chỉ có thể hỏi nàng.
- Vâng. Tĩnh Như quyết định tới Trúc Cơ mới đi ra, khuyên thế nào cậu ấy cũng không nghe. Cậu ấy nói rằng cậu ấy không muốn cản trở mọi người, cho nên…
Liễu Nhược Sương đương nhiên biết lý do mà Tĩnh Như bế quan.
Lâm Vân thở dài, nắm lấy tay của Nhược Sương, nói:
- Vất vả cho em rồi. Có lẽ lần sau khi anh trở về, chúng ta có thể luôn ở bên nhau. Anh cũng không cần cả ngày chạy tới chạy lui nữa.
Đôi mắt của Nhược Sương đỏ lên, cảm tình bị đè nén đã lâu liền bộc phát. Nàng ôm chặt lấy Lâm Vân, bờ môi của hai người đã dán vào nhau.
TÌnh yêu của Nhược Sương cho Lâm Vân là thứ tình yêu thầm lặng. Nàng luôn âm thầm cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418721/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.