- Có phải anh đang kỳ quái vì sao em lại nói chuyện này với anh phải không? Kỳ thực, lúc vừa trông thấy anh, em đã cảm thấy anh không phải là người bình thường. Tuy hiện tại anh chỉ là một lái xe, nhưng thành tựu về sau của anh rất là lớn. Chu Linh Tố nói tới đây, bưng lên hai ly rượu vang trong khay, đưa cho Lâm Vân một ly nói: - Anh cảm thấy rất kỳ quái phải không? Chu Linh Tố lay lay ly rượu vang, tiếp tục nói: - Cha em là một đại sư bói toán, tinh thông các quẻ kinh dịch. Tuy ngày nay không còn mấy ai tin tưởng bói toán, nhưng cha em vẫn có chút danh tiếng. Mà em thì có đôi mắt rất đặc thù. Nếu em tập trung tinh thần vào đôi mắt, thì đôi khi em có thể thấy trông thấy những điều mà người khác không thể nhìn ra. - Lúc em vừa nhìn thấy anh, đột nhiên em trông thấy bên trong cơ thể anh có ba tia sáng lưu động rất là kỳ quái. Về sau em cẩn thận nhìn thì vẫn là ba tia sáng đó. Có đôi khi không nhìn thấy, nhưng em vẫn cho rằng anh không phải là người bình thường. Cũng không phải là một người xấu. Em có thể cảm giác ra được ngạo khí trong người anh, nhưng không cảm giác ra được sự xấu xa trong đó. Cho nên em mới mạo muội quấy rầy như vậy. Mong rằng anh tha thứ cho em. Thần sắc của Lâm Vân vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã kinh hãi vô cùng. Cô ta rõ ràng có thể nhìn thấy ba tia sáng trong người mình? Chẳng lẽ cô ta có Thông Linh Nhãn mà giới Tu Chân hay nói đến? Có thể nhìn thấy nơi nào xuất hiện linh khí? Có lẽ cô ta chưa từng tu luyện qua công pháp nào, nhưng như vậy đã đủ làm cho người kinh dị rồi. - Đương nhiên không phải lần nào cũng có thể trông thấy. Sau khi anh đi vào hội trường này thì em không thấy xuất hiện nữa. Chu Linh Tố thấy Lâm Vân nhìn chằm chằm vào mình mà không nói. Vội vàng giải thích. Lâm Vân vẫn không lên tiếng. Có phải mỗi khi tinh lực của mình rục rịch, thì cô ta mới trông thấy không nhỉ? Tuy nhiên, cho dù như vậy, mình vẫn nên giả bộ hồ đồ. Liền cười ha ha nói: - Không ngờ trên đời này lại có đôi mắt kỳ diệu như vậy Ngôn từ không có ý thừa nhân, cũng không có ý phản đối. Nghe Lâm Vân nói như vậy, Chu Linh Tố như có điều suy nghĩ, trầm mặc một lúc mới nói: - Anh thực sự là lái xe của Giang Á à? Kỳ thực em thấy anh không giống như một người lái xe. Anh cho em cảm giác như anh đứng trên những người ở đây vậy. Thậm chí ngay cả chị Hi cũng không cho em cảm giác như vậy. Có lẽ là em cảm giác nhầm. - Em đoán không sai. Anh quen với Giang Á chỉ là tình cờ mà thôi. Rồi cô ta nhờ anh đưa cô ta tới nơi này. Anh muốn biết một chút về cuộc sống về giới thượng lưu ở đây. Cho nên mới thông đồng với Giang Á, bảo cô ta cho đi cùng. Lâm Vân cảm thấy cô nàng Chu Linh Tố này rất thông minh. Nên không muốn nói quá nhiều với cô ta. Nhưng cũng không thể nói “Tôi không rảnh, xin cô đừng làm phiền tôi” a. - Xì. Chu Linh Tố che miệng cười: - Anh nói chuyện cũng thật là khác người. Giang Á chính là mỹ nữ của Thanh Hóa, lại bị anh nói là thông đồng như vậy. Nếu Giang Á biết, xem cậu ấy sẽ xử lý anh như thế nào. Hì hì. Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Mỹ nữ sao? Chỉ là không xấu mà thôi. - Anh có biết Lưỡng Long của Thanh Hóa và Băng Mỹ Nhân Xung Hi không? Người khác đều vây quanh bọn họ nói chuyện, sao anh không tới đó làm quen với bọn họ? - Không biết, cũng không thích. Lâm Vân trả lời dứt khoát. Chu Linh Tố mở to đôi mắt, kỳ quái nhìn Lâm Vân hỏi: - Không thể nào. Anh thực sự không biết hay là làm ra vẻ cao thâm? Lưỡng Long Song Thù của Thanh Hóa cũng không biết? - Vì sao anh phải biết bọn họ? Em có biết người dệ nhất thiên hạ từ xưa tới nay, có cô vợ xinh đẹp nhất thế gian, có thể xuyên qua vũ trụ, hùng bá man hoang là ai không? Lâm Vân không như cười mà không cười hỏi. - Đừng nói là anh đấy nhé. Chu Linh Tố không ngờ một người như Lâm Vân lại biết nói đùa. - Ngay cả anh vĩ đại như vậy mà em không biết, vậy thì anh cần gì phải biết những người kia. Lâm Vân nói xong, lộ ra bộ dạng buồn cười. - Anh thật đúng là thú vị. Tuy nhiên, người bình thường chắc cũng không biết chị Hi là ai. Hôm nay là sinh nhật của Du Quân, người bạn tốt nhất của chị ấy nên chị ấy mới tới bữa tiệc lần này. Chu Linh Tố nhìn mấy người Xung Hi và Lưỡng Long. Thấy Lưỡng Long có rất nhiều bảo vệ, còn Xung Hi chỉ có vài người bảo tiêu. - Mạng của cô ta quý giá như vậy, mà chỉ có mang theo vài bảo tiêu. Hăc hắc… Lâm Vân cười hắc hắc một tiếng, uống cạn ly rượu vang trong tay. - Ách, sao có thể uống rượu vang như vậy. Mà anh cũng không thể trách chị ấy. Kỳ thực, nghe nói chị ấy đã bị mấy lần ám sát, nhưng chưa lần nào thành công. Chỉ có một lần là khiến chị ấy bị thương nặng. - Cũng không biết vì sao có người muốn ám sát chị ấy. Kỳ thực chị Hi rất đáng thương, chị ấy chỉ có hai ba người bạn mà thôi. Những người còn lại không vì sắc đẹp của chị ấy thì cũng vì muốn chiếm lấy tài sản của chị ấy. Ài…. Chu Linh Tố nói tới đây liền trầm mặc. Rõ ràng cũng học cách uống rượu của Lâm Vân, một hơi uống hết ly rượu vang trong tay. Lâm Vân tự nhủ, có lẽ cô nàng Chu Linh Tố này cũng là một trong những bạn bè của Xung Hi. - Em biết anh không phải là người bình thường. Cha của em rất thích kết giao với những kỳ nhân dị sĩ. Nếu như đồng ý, em muốn giới thiệu anh cho cha của em. Đừng nghĩ cha em chỉ là một thầy tướng số bình thường. Ông ấy chính là thầy tướng sổ nổi danh cả Thanh Hóa, thậm chí là cả tỉnh Vân Bắc nữa. Nói không chừng, lúc hai người gặp nhau, cha em lại nhìn ra chỗ bất phàm của anh thì sao. Không giống như em, chỉ cảm nhận được mà thôi. Lại không biết anh bất phàm ở chỗ nào. Chu Linh Tố nói xong, rất chờ mong nhìn Lâm Vân. Lâm Vân khoát tay chặn lại. Trong lòng tự nhủ, hắn cũng không muốn tiếp xúc với những loại người như vậy. Nếu là thực sự có thể nhìn ra, thì mình chả phải mất mặt sao. - Anh có điện thoại Vân Tinh Linh không? Chúng ta trao đổi số điện thoại nhé. Chu Linh Tố vẫn chờ mong nhìn Lâm Vân. Lâm Vân sờ sờ cái mũi, âm thầm suy nghĩ, số điện thoại của mình sao có thể nói cho cô biết được. Đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao. Liền lắc đầu nói: - Điện thoại kia quá đắt, anh mua không nổi. - …. May mà Chu Linh Tố không biết Vân Tinh Linh là sản phẩm của Lâm Vân. Nếu cô ta biết, thì chẳng phải là buồn bực chết. - Linh Tố, sao em lại ngồi ở chỗ này? Chu Linh Tố ngẩng đầu nhìn, là Du Quân và Xung Hi đang đi tới. Người lên tiếng là Xung Hi. Chu Linh Tố vội vàng đứng lên: - Chị Hi, em còn đang định tìm chị đây. Du Quân, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Nói xong, Chu Linh Tố lấy một cái hộp được gói rất đẹp và tinh xảo từ trong túi xách đưa cho Du Quân. - Cảm ơn cậu, Linh Tố. Nếu mà mình không tới nơi này, thì cậu không có ý định tặng quà cho mình phải không. Hì hì. Du Quân nhận lấy cái hộp, rất cao hứng nói. Người bình thường tặng qùa thì đưa lúc vào cửa. Chỉ có mấy người bạn tốt của Du Quân thì mới đưa quà tận tay. - Có khả năng này, mà hai người ngồi đi. Chu Linh Tố chỉ chỗ ngồi nói. - Ừ. Không ngờ Xung Hi lại lên tiếng đáp ứng yêu cầu của Chu Linh Tố, ngồi xuống chỗ cô ta chỉ. Du Quân có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Xung Hi. Bình thường Xung Hi không bao giờ chủ động ngồi cùng chỗ với một nam nhân. Hôm nay cậu ta làm sao vậy? Chỉ đành phải ngồi bên cạnh Xung Hi, cười ranh mãnh với Chu Linh Tố: - Còn cậu ngồi chỗ nào? - Mình ngồi cạnh Mộc Vân là được. Nói xong, Chu Linh Tố ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh Lâm Vân. Như vậy liền biến thành Lâm Vân ngồi cạnh Chu Linh Tố. Đối diện là Xung Hi và Du Quân. - Linh Tố, cậu còn chưa giới thiệu anh chàng này. Anh ấy là ai vậy? Du Quân rất kỳ quái nhìn thoáng qua Lâm Vân. Anh chàng này ngay cả một chút phong độ cũng không có. Từ vừa rồi đến hiện tại, không chỉ nói đứng lên nhường vị trí, ngay cả chào hỏi cũng không có. - Đây là lái xe của Giang Á, Mộc Vân. Mộc Vân, không phải anh ngưỡng mộ chị Hi sao? Chị Hi đang ngồi đối diện với anh đó. Hì hì. Chu Linh Tố nói xong câu đó, Lâm Vân buồn bực thiếu chút nữa muốn thổ huyết. Trong lòng tự nhủ, mình đã nói qua là ngưỡng mộ Xung Hi lúc nào đâu? Xung Hi nhìn thoáng qua biểu lộ buồn bực của Lâm Vân, suy nghĩ chắc người này không có khả năng nói những lời như vậy. Cô ta lựa chọn ngồi ở đây là có mục đích. Một là vì Linh Tố là bạn tốt của cô ta, hai là người lái xe này có chút quỷ dị. Biểu hiện của hắn không hề giống một lái xe chút nào, ngược lại Giang Á lại giống như tài xế của hắn vậy. Còn có, vẻ cao ngạo và khinh thường khi ở cửa ra vào kia của hắn, giống hệt với người em trai đã chết của mình. Ở trong một khoảnh khắc, cô ta thậm chí còn tưởng em trai Xung Khê đang đứng ở đó. Vì vậy mà cô ta mới chủ động giúp Lâm Vân giải vây. Cũng chủ động ngồi ở chỗ này. Chính là, người lái xe này kiêu ngạo có chút thái quá. Vừa nãy không cảm ơn thì thôi, hiện tại diễn viên chính là Du Quân đi tới chủ động hỏi hắn, hắn lại giả bộ như không nghe được. Thậm chí còn phải để cho Chu Linh Tố giúp hắn trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]