Lâm Vân bắt lấy cổ tay của Liễu Nhược Sương, vận chuyển tinh lực thăm dò. Cô nàng này không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị kinh hãi với lại hàn khí nhập vào người mà thôi. Nếu ở trong bệnh viện, bệnh này cũng không đơn giản. Nhưng nó lại không khó khăn với mình. Lâm Vân chỉ cần truyền tinh lực vào người Liễu Nhược Sương, rồi bức đi hàn khí bên trong cơ thể nàng. Trước sau chưa tới mười phút đã xong. - Cô ấy đã khỏi chưa? Hàn Vũ Tích có chút kỳ quái nhìn Lâm Vân, chữa bệnh gì chỉ có vài phút. - Ừ, khỏe rồi. Lát nữa hai em thay quần áo đi. Anh ra ngoài một chút. Lâm Vân nói xong, đi ra ngoài hang. Hàn Vũ Tích nghĩ, lấy đâu ra quần áo mà đổi. Đang muốn hỏi Lâm Vân thì đã thấy Liễu Nhược Sương ngồi dậy, vội vàng hỏi: - Nhược Sương, em đã đỡ hơn chưa? - Đỡ hơn rồi, cảm ơn chị. Trong lòng Liễu Nhược Sương kinh dị vô cùng. Vừa rồi lúc Lâm Vân nắm lấy tay của nàng, nàng cho rằng Lâm Vân muốn chiếm tiện nghi của mình. Thậm chí còn muốn dùng tay kia đánh hắn. Nhưng trong nháy mắt, trên cổ tay của nàng xuất hiện một dòng khí nóng, rồi lan tỏa tới toàn thân. Khiến cảm giác thoải mái và rét lạnh trong người nàng, lập tức bị dòng khí nóng đó hòa tan. Thử giơ tay lên, rõ ràng sức lực đã khôi phục gần như bình thường. Trong lòng tuy kinh ngạc với bản lãnh của Lâm Vân, nhưng lại nhớ tới Lâm Vân vừa vê ngực của nàng, định vung tay lên đánh hắn. Nhưng vẫn nhịn được. Mặc kệ hắn có phải cố ý hay không vê mình. Mình đã thiếu nợ hắn. Không nói hắn vừa cứu mình, mình còn lấy Dưỡng Tâm Hoàn của hắn, sản xuất trong hai năm. Hiện tại không phải mình trách vấn hắn, mà là hắn phải trách vấn mình mới đúng. Nghĩ tới đây, nàng thở dài, im lặng không nói. - Vũ Tích, em cầm lấy cái rương này đi. Lâm Vân đôt nhiên xách một cái rương vào trong hang động. - A, cái này…. Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người. Cái rương này không phải chính là cái rương trong phòng của nàng ở nhà Mỹ Na. Vì sao lại có ở đây? Hàn Vũ Tích vừa muốn hỏi, thì Lâm Vân đã vội vàng rời đi. Hàn Vũ Tích đành phải mở chiếc rương ra. Ở bên trong rõ ràng là số quần áo của mình để lại ở Phần Giang. - Vũ Tích, chị lấy đâu ra cái rương đầy quần áo như vậy? Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn Vũ Tích mở một cái rương, bên trong là đầy quần áo, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Nàng không trông thấy Lâm Vân đưa tới cái rương nên mới hỏi như vậy. - Cái rương này…Chắc là Lâm Vân mang theo, chị cũng không biết nữa. Tí nữa hỏi anh ấy xem. Hàn Vũ Tích mơ hồ nói. Từ lúc Lâm Vân nói cho nàng biết về chuyện Tu Chân, nàng biết có rất nhiều chuyện không thể dùng suy nghĩ bình thường để đoán ra được. Nhưng chỉ cần là Lâm Vân làm, nàng sẽ không hoài nghi. Cũng như lúc mình nhìn thấy Lâm Vân từ biển đi vào vậy, cũng đâu có thấy con thuyền nào đâu? - Chúng ta thay quần áo trước rồi nói sau. Bằng không cứ mặc áo ướt như vậy lại bị cảm mất. Hàn Vũ Tích nói xong, đưa một bộ quần áo cho Liễu Nhược Sương, mình thì cũng lấy một bộ. Cũng may thân hình của hai người cũng không khác nhau là mấy. Tuy nhiên khi hai người cầm quần áo, lại không biết hiện tại đổi hay là một người đổi trước. Hàn Vũ Tích đang chuẩn bị nói mình đi ra ngoài, Liễu Nhược Sương đã cởi quần áo của mình xuống. Đối với việc này, Liễu Nhược Sương không có cấm kỵ gì. Dù sao lúc còn trong trường học, rất nhiều nữ sinh đều tắm cùng một chỗ. Mà ở cùng với Hàn Vũ Tích cũng một thời gian rồi, thời tiết lại lạnh như vậy, đổi quần áo càng sớm càng tốt. Thấy Hàn Vũ Tích nhìn mình chằm chằm, Liễu Nhược Sương vội vàng xoay người nói: - Chị nhìn em làm gì, chị cũng tranh thủ thay quần áo đi. Trong lòng thì nói, sao Hàn Vũ Tích giống với chồng của cô ta thế. Rõ ràng nhìn chằm chằm vào mình thay quần áo. Hàn Vũ Tích giờ mới hiểu mình nhìn vậy là có chút thất lễ, vội vàng nói: - À, không sao, em đổi trước đi. Liễu Nhược Sương một bên thay quần áo, một bên nói: - Chị không đổi cũng không vấn đề. Nhưng tí nữa em sẽ không đi ra ngoài đâu. Em đề nghị chị vẫn là thừa dịp em còn chưa thay xong quần áo thì đổi luôn đi. Ý tứ này phi thường rõ ràng. Mình thay quần áo, chị lại đứng một bên nhìn chằm chằm, đợi lát nữa chị thay quần áo, em đương nhiên muốn xem. Hàn Vũ Tích vốn đang tính toán đợi Liễu Nhược Sương thay đổi xong quần áo ra ngoài, thì mình mới đổi. Nhưng nghe Liễu Nhược Sương nói vậy, ở đâu còn không biết ý của nàng ta. Vội vàng cởi quần áo bắt đầu đổi, tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn cả Liễu Nhược Sương. - Chị Vũ Tích, làn da của chị thật là đẹp, ngực còn lớn hơn cả em nữa. Lão công của chị thật là may mắn. Liễu Nhược Sương đã thay đổi xong quần áo, bắt đầu bình luận dáng người của Hàn Vũ Tích. Nàng vẫn còn canh cánh trong lòng việc Lâm Vân sờ ngực của mình. Nàng cảm thấy Lâm Vân căn bản không xứng với Hàn Vũ Tích. - Nhược Sương, chị thấy em là một cô gái nhã nhặn, sao lại háo sắc như vậy? Hàn Vũ Tích vội vàng cầm quần áo đã đổi, xoay người nói. Trong lòng Liễu Nhược Sương tự nhủ, mình háo sắc? Lão công của chị mới là háo sắc. Tuy nhiên không dám nói ra. - Kỳ thực chị được gả cho anh ấy, là phúc phận đã tu từ kiếp trước. Nên lời vừa nãy của em là không đúng. Chị đi giặt quần áo đây. Hàn Vũ Tích nói xong, đóng cái rương lại, cầm quần áo vừa thay đi ra ngoài. Lúc trước nàng đã nhìn thấy một cái hồ cách đây không xa. Ở bên ngoài hang toàn là cành cây, đoạn cây do bầy cua cắt đứt. Cũng may chỉ bị hủy một bên đảo, bên kia vẫn còn nguyên vẹn. Đến tận bây giờ, Hàn Vũ Tích vẫn không biết vì sao đám cua kia lại biến mất vô tung vô ảnh như vậy. - Em cũng đi. Liễu Nhược Sương vội vàng ôm lấy y phục của mình, đi theo Hàn Vũ Tích. - Ủa, chồng của chị đâu, chị Vũ Tích? Lúc Liễu Nhược Sương đi ra, rõ ràng không thấy Lâm Vân ở bên ngoài. Hàn Vũ Tích cười nhẹ một tiếng. Nàng biết Lâm Vân nhất định là đi kiếm cái ăn. Mình đã ở chỗ này, anh ấy nhất định sẽ không đi xa. Thấy Hàn Vũ Tích không trả lời, Liễu Nhược Sương cũng không hỏi tiếp. Lúc hai người giặt xong quần áo trở lại, thì thấy Lâm Vân đã dựng một cái bếp đơn giản ở bờ biển, trên cái vỉ sắt còn nướng mấy con cá lớn. Mùi cá nướng lập tức lan tỏa khắp nơi. Hơn mười ngày hai người chỉ ăn mì tôm và thịt khô, đã lâu chưa nếm qua đồ ăn chín, nên vừa thấy thế đã vội vàng ôm quần áo chạy tới. Lâm Vân để năm sau con cá đã rửa sạch ở bên cạnh. Nhìn hai người chạy tới, đưa cá đã nướng xong cho hai người: - Hai người ăn đi. Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương vội vàng cầm lấy phần của mình, không chút nghĩ ngợi cắn một miệng, cá nướng thật là ngon. - Đây là cá gì vậy? Ăn thật là ngon. Liễu Nhược Sương phát hiện, cá này ăn chẳng những ngon mà còn không có xương. - Không phải là do cá, mà là do anh nướng nó ngon thôi. Số cá này coi như đền bù tổn thất lúc trước anh vô tâm. Lúc đó anh cũng không phải là cố ý muốn bắt chỗ đó. Hiện tại coi như anh xin lỗi em, em có tin hay không thì tùy. Bởi vì gặp lại Vũ Tích, nên tâm tình của Lâm Vân rất tốt, liền khôi phục lại tính cách tùy tiện lúc trước. - Bắt chỗ gì? Trong lòng Hàn Vũ Tích tự nhủ, đây là lần đầu tiên Lâm Vân gặp Liễu Nhược Sương, sao ăn nói kỳ quái như vậy? - Không sao, em đã quên rồi. Khuôn mặt Liễu Nhược Sương đỏ lên. Trong lòng thầm hận Lâm Vân, hy vọng từ này về sau, hắn vĩnh viện đừng nhắc tới chuyện này. Càng không hy vọng hắn nói ra chuyện này cho người khác. - À, là do lúc anh ngủ, vô ý bắt vào chỗ này. Lâm Vân không muốn nói dối Hàn Vũ Tích, trực tiếp chỉ vào bộ ngực của mình nói. - Xì. Hàn Vũ Tích thiếu chút nữa thì phun ra chỗ cá đang ăn, liếc nhìn Lâm Vân một cái, đột nhiên tới gần bên cạnh Lâm Vân, nói vào tai của hắn: - Đây là lần thứ nhất đấy. Không có lần sau đâu. Anh muốn bắt thì bắt của em cũng được. Nói xong, lại phì cười. - Hắc hắc, anh biết rồi, em không nói anh cũng biết. Lâm Vân nói tới vấn đề này, trong lòng có chút tâm động, cười hắc hắc. Liễu Nhược Sương nhìn đôi vợ chồng này, thật không biết nói gì cho phải. Lão công của cô ta chạm vào ngực của cô gái khác, cô ta còn cười được. Còn có, cái tay Lâm Vân này nói tới chuyện đó mà còn ra vẻ quang minh chính đại. Da mặt dầy thật không biết xấu hổ là gì. Hàn Vũ Tích đương nhiên tin tưởng Lâm Vân không phải cố ý. Nếu Lâm Vân là loại người như vậy, thì mình đã bị hắn sờ soạng nhiều lần rồi. Lâm Vân bắt nhiều cá, nên Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương không thể ăn hết. Số còn lại thì đều do Lâm Vân giải quyết. - Chị Vũ Tích, hiện tại chúng ta nên trở về như thế nào? Liễu Nhược Sương ăn no xong, hỏi Hàn Vũ Tích, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lâm Vân. Lâm Vân biết ý của nàng, nhưng không chút lo lắng nào nói: - Còn hai tháng nữa chúng ta mới có thể về nhà. Cho nên chúng ta phải sống trên đảo này hai tháng. - Nếu hai tháng không có thuyền tới thì sao? Liễu Nhược Sương không đồng ý với lời này của Lâm Vân, lập tức phản bác nói. - Không có thuyền thì anh mang các em bay trở về. Đương nhiên, nếu chở không được hết thì anh dùng bè gỗ vậy. Có lẽ không tới hai tháng, chúng ta có về đến nhà. Lâm Vân nói chuyện không chút khách khí. - Anh… Liễu Nhược Sương rất tức giận, chỉ nói được một từ rồi không nói được lên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]