- Chính là, nếu anh nói có một ngày nào đó anh sẽ đưa em bay lên bầu trời, hay là đưa em tới tận mặt trăng, em cũng tin tưởng sao?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Chỉ cần là lời anh nói, em đều tin tưởng.
Hàn Vũ Tích không có chút nào hoài nghi. Nàng cho rằng với tài hoa của Lâm Vân, muốn mua máy bay tư nhân, hoặc là thông qua cách nào đó lên tới tận mặt trăng, cũng không phải là không có khả năng.
Lâm Vân bị lời này của Hàn Vũ Tích triệt để đánh bại. Trong lòng tự nhủ, ít ra nàng phải biểu hiện một chút kinh ngạc hoặc là không thể tưởng tượng nổi mới đúng. Vì sao lại bình thản như vậy?
- Từ nay về sau em gọi anh là Vân ca được không?
Hàn Vũ Tích ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Vân, nhẹ nhàng nói.
- Em cũng có thể gọi anh là Ngũ ca, ở nhà anh đứng hàng thứ năm, hắc hắc..
Lâm Vân rất tà ác nói.
Thật không ngờ Hàn Vũ Tích nghiêm trang lắc đầu:
- Trong lòng em, anh không phải lão ngũ của Lâm gia kia. Anh chính là Lâm Vân, không có quan hệ gì với Lâm gia ca. Nên em sẽ gọi anh là Vân ca.
Nói xong, lần nữa ôm lấy Lâm Vân, không nói gì thêm.
Mà trong lòng Lâm Vân lại cả kinh. Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao? Điều này sao có thể? Chuyện này đến mình còn không rõ ràng lắm, sao nàng có thể biết được.
Nhưng trong nháy mắt, Lâm Vân liền hiểu tâm tư của Hàn Vũ Tích. Trong mắt của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418525/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.