Chương trước
Chương sau
- Hiện tại cô có thể nói chuyện của cô cho tôi biết được không? Đặc biệt là chuyện liên quan tới người bịt mặt kia.
Lâm Vân nói.
Cô gái này gật đầu kể lại:
- Tôi là vợ chưa cưới của Tiêu Lam, tên là Tề Dung. Bởi vì Tiêu Lam đắc tội với một tên trùm xã hội đen, nên phụ thân của Tiêu Lam bị bọn chúng đánh chết. Mà tôi và Tiêu Lam đều bị bọn chúng bắt. Lúc tên trùm xã hội đen kia muốn giết Tiêu Lam, tôi đã dùng cái chết để uy bức, tên trùm đó mới thà Tiêu Lam ra. Nhưng vào ban đêm, lúc tôi muốn tự sát, thì lại nghe lén được tên trùm kia phái người muốn đuổi giết Tiêu Lam. Tôi vì lo lắng cho anh ấy, mà thừa dịp bọn chúng đuổi giết Tiêu Lam, cũng trốn thoát ra ngoài.
- Nhưng sau khi tôi trốn ra ngoài lại không tìm được Tiêu Lam. Tôi không dám đi làm, sợ bị những người này nhận ra. Vì vậy tôi đi một mình tới Yên Kinh. Bởi vì Tiêu Lam là sinh viên của học viên ngoại ngữ Yên Kinh. Năm đó anh ấy bị đuổi giết, anh ấy còn chưa lấy được bằng tốt nghệp. Tôi ở đó là vì ngóng trông một ngày nào đấy anh ấy trở về lấy bằng, thì tôi sẽ được gặp lại anh ấy.
- Nhưng đã đến được nửa năm, vẫn không thấy có tin tức gì của anh ấy. Đang lúc tôi định rời đi, cũng chính là ba ngày trước, tên bịt mặt kia bắt được tôi. Y đưa cho tôi một cái đĩa phăng hình tròn, rồi bức bách tôi phải mang cái đĩa đó tới cửa ra vào của ký túc xá nữ. Nếu như nữ sinh nào đi qua cái đĩa hình tròn đó, mà cái đĩa xuất hiện màu đỏ, thì nữ sinh đó chính là cô gái mà y muốn tìm.
- Nếu như tôi không đi làm, y nói y sẽ hành hạ tôi đến chết. Tôi chết thì cũng không sa,. nhưng chưa nhìn thấy được Tiêu Lam. trong lòng tôi thực sự không cam lòng.
Tề Dung nói tới đây thì lau nước mắt, lại lấy ra cái đĩa hình tròn đưa cho Lâm Vân nói:
- Chính là cái đĩa này.
Lâm Vân nhận lấy cái đĩa phẳng, cẩn thận nhìn một lát. nhưng không phát hiện ra chỗ đặc biệt trong đó. Thậm chí ngay cà sự ba động của linh lực cũng không thấy. Tuy nhiên ở trên mặt đĩa đúng là có vết đỏ nhàn nhạt. Chẳng lẽ có cô gái thích hợp đi qua cái đĩa, cái đĩa sẽ xuất hiện màu đỏ sao?
- Cô ở đây vài ngày mà cái đĩa đỏ lên rồi à?
Lâm Vân hỏi.
- Đúng vậy, có một cô gái mỗi lần đi qua cái đĩa, cái đĩa đều đỏ lên. Tôi nghe người khác gọi cô gái đó là Thi Kỳ.Tuy nhiên tôi không dám nói cô gái đó cho người bịt mặt. Tôi sợ y sẽ bắt cô gái tên Thi Kỳ này đi.
Tề Dung vội vàng trả lời câu hỏi của Lâm Vân.
Lâm Vân nghe vậy liền sững sờ. trong lòng tự nhủ, hóa ra là Cận Thi Kỳ. Chẳng lẽ trên người của Cận Thi Kỳ có gì đặc biệt. Nhưng chuyện này cũng chưa cần phải vội tìm hiểu, dù sao tên bịt mặt cũng đã chết rồi.
- Nói như vậy, chuyện ma quái ở tháp Tây Hà là do y làm?
Lâm Vân hỏi.
- Cái này thì tôi không biết. Nhưng có lẽ là vậy. Bởi vì trước kia tôi không có ở chỗ tòa tháp Tây Hà, mà tôi toàn ở xung quanh gần trường học thôi. Hôm nay mới là lần đầu tiên tôi bị mang tới đó rồi bị khóa ở tòa tháp. Buổi tối tòa tháp hoang vu vắng vẻ, thỉnh thoảng có thanh âm truyền tới khiến tôi rất sợ. Lúc tôi sợ hãi, tôi thường nghĩ tới Tiêu Lam. Nhưng nếu đế tôi ở đó thêm vài ngày, chắc tôi điên mất.
Tề Dung nói xong, thần sắc vẫn còn hoảng sợ.
Lâm Vân gật đầu, thấy Tề Dung muốn nói gì lại thôi, lập tức nói:
- Cô cứ yên tâm chờ Lam Cực, cậu ấy rất nhanh sẽ trở về thôi. Lam Cực là bằng hữu, đồng thời là huynh đệ của tôi. Cô cứ ở trong công ty của tôi mà làm việc, ở trong đó thì không phải lo lắng đám xã hội đen kia tìm được cô. Mà cho dù tìm được, bọn chúng cũng không dám gây sự với công ty của tôi đâu. Cô không cần phải lang thang ở ngoài nữa, không lúc Lam Cực trở về lại không tìm được cô.
Lâm Vân nói tới đây, bỗng nhớ tới Hàn Vũ Tích. Hắn và Hàn Vũ Tích cũng giống như hai người này vậy, đều chỉ được ở bên nhau trong thời gian ngắn.
- Cái đĩa này thì để chỗ tôi được không?
Lâm Vân nhìn về phía Tề Dung hỏi.
- Ừ, anh cứ cầm đi.
Tề Dung lai nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Hiện tại Lam Cực đang ở trong quân đội sao? Anh ấy có thể gặp nguy hiểm không?
Lâm Vân cất cái đĩa đi, vừa cười vừa nói:
- Lam Cực là một chiến sỹ rất quan trọng trong quân đội, nên cô không cần phải lo lắng cho cậu ấy. Nếu tôi đoán khong lầm, thì mười ngày nữa, Lam Cực sẽ đi tìm cô.
- À, anh là bằng hữu của Lam Cực, em còn không biết tên anh? Mà anh có công ty riêng sao?
Tề Dung biết đươc tin tức của Lam Cực, tâm tình đã tốt hơn trước rất nhiều. Cô ta càng mong mỏi Lam Cực có thể trở về.
- Anh tên là Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn Tề Dung, trong lòng tự nhủ, cô gái này vì Lam Cực chịu khổ cũng quá nhiều rồi.
Chính là, Vũ Tích đối với mình chả phải như vậy sao? Không được, ngày mai sau khi thăm hỏi mẫu thân xong, thì mình nhất định phải đi tìm nàng. Không thể để cho nàng một mình ở bên ngoài chịu khổ được.
Khi Cận Thi Kỳ tỉnh lại thì phát hiện mình bị một người ôm lấy. Tay người đó còn đế ở trên ngực mình. Mơ hồ nhớ tới hôm qua là anh trai của Lâm Hinh ôm mình vào phòng. Trong lòng nàng cả kinh, liền hét lên một tiếng.
Lâm Hinh bị tiếng hét của Cận Thi Kỳ làm cho thức giấc, nhìn Cận Thi Kỳ hỏi:
- Cô bạn của tôi phát xuân tình phải không, sao phải thét to như vậy. Khiến cơn buồn ngủ của mình cũng bị bay mất.
Lúc này Cận Thi Kỳ mới phát hiện người ôm mình là Lâm Hinh, mà quần áo của mình cũng vẫn như cũ, tâm tình khẩn trương mới lắng xuống.
- Có cậu muốn hù chết người ấy, bỏ tay của cậu ra đi.
Nói xong muốn hất tay của Lâm Hinh.
Lâm Hinh mới phát hiện tay của mình để trên ngực của Cận Thi Kỳ, cũng đã rõ vì sao cô bạn mình hét lên như vậy. Lâm Hinh liền không nhịn được cười nói:
- Chắc cậu tưởng là tay của anh trai mình sờ lên phải không. Nhỏ như vậy, một chút cảm giác cũng không có, anh trai mình cũng chả thèm.
Nói xong, bàn tay còn vê một chút.
- Đồ nha đầu chết tiệt này, mình thấy cậu cũng có lớn hơn bao nhiêu đâu. Lớn tướng rồi mà lúc ngủ có bộ dáng như con nít vậy.
Cận Thi Kỳ nói xong cũng muốn lao tới bắt ngực của Lâm Hinh. Trời còn chưa sáng, hai người đã quần nhau trên giường.
- Đúng rồi, không phải tối hôm qua anh của mình phải ngủ trên ghế sồ pha đấy chứ?
Lâm Hinh chợt nhớ tới không còn giường ngủ cho anh trai.
- Không biết, nhưng còn mỗi ghế sô pha là ngủ được...
Hai người nói xong đều vội vàng đi xuống giường, đeo dép xong thì đi vào phòng khách. Phòng khách vắng tanh, không có ai cả.
- A, không trông thấy anh trai của cậu...
Cận Thi Kỳ nói xong nhìn Lâm Hinh.
Lâm Hinh cũng không nhìn thấy anh trai, trong nội tâm cà kinh. Hiện tại nàng sợ nhất là anh trai bỏ đi không có lời giải thích.
- Chắc anh trai của cậu...
Cận Thi Kỳ vừa nói vừa nhìn về phía căn phòng của Diệp Điềm.
- Thi Kỳ, suy nghĩ của cậu thật là xấu xa. Anh trai của mình đâu phải là loại người đó...
Tuy nói như vậy, nhưng thanh âm của Lâm Hinh càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng là liếc Cận Thi Kỳ một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ anh trai thực sự ở trong phòng của chị Diệp Điềm sao? Chị Mông Văn cũng ở trong đó mà.
- Làm sao bây giờ Thi Kỳ?
Lâm Vân nhìn Thi Kỳ. hỏi.
- Chúng ta trở về phòng ngủ tiếp đi, giả bộ không thấy gì.
Cận Thi Kỳ cảm giác chủ ý này của mình không sai.
- Cái gì là già bộ không thấy?
Mông Văn đã rời giường, mỗi ngày cứ năm giờ sáng là nàng dậy để luyện công. Lúc đi ra lại thấy Lâm Hinh và Cận Thi Kỳ ở hành lang nói nhỏ với nhau.
- Chị Mông Văn, anh trai của em đã dậy chưa?
Lâm Hinh vừa hỏi xong, liền biết câu hỏi này của mình có vấn đề. Cận Thi Kỳ cũng bó tay với cô bạn này của mình rồi.
- À, anh trai của em? Chị làm sao biết được...
Mông Văn nói tới đây thì cũng biết ý của Lâm Hinh. Rõ ràng cô bé lại hoài nghi mình ngủ với Lâm Vân. Cho dù cô bé hoài nghi, cũng không nên nghĩ Diệp Điềm ngủ cùng chứ? Chẳng lẽ Lâm Vân ngày trước...Hay là do Lâm Hinh suy nghĩ quá nhiều?
- Em nói cái gì vậy, anh trai của em không có...Chị cũng không biết.
Mông Văn vội vàng giải thích.
Thiếu chút nữa là nói Lâm Vân không ngủ chung với mình. Lâm Hinh thì không còn tâm tư suy nghĩ thêm. Bởi vì nàng lo lắng anh trai lại đi ra ngoài buổi tối. Còn Mông Văn thì không thấy lo lắng gì cả. Nhưng Cận Thi Kỳ lại biết Lâm Hinh rất quan tâm tới anh trai của cậu ấy, luôn lo lắng anh trai của cậu ấy lại bỏ đi biệt tăm biệt tình.
- Có chuyện gì mà sáng sớm đứng họp ở đây vậy?
Diệp Điềm đi ra từ nhà vệ sinh thì phát hiện ba người đứng đó, thuận miệng hỏi.
- Anh của em không thấy...
Lâm Hinh sốt ruột nói ra lo lắng của mình.
- Anh trai của em đi ra ngoài làm việc cũng rất bình thường, có gì phải lo lắng như vậy? Anh ấy đã rời đi công ty mấy tháng, có làm sao đâu.
Diệp Điềm kỳ quái hỏi.
- Đúng vậy. Lâm Hinh em đừng lo lắng. Lâm Vân rất thường xuyên ra ngoài làm việc một mình. Nói không chừng tí nữa anh ấy sẽ quay trở lại thôi.
Mông Văn cũng thấy Lâm Hinh lo lắng qua mức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.