- Chịu đựng một chút.
Lâm Vân nói xong, vỗ một chưởng vào miệng vết thương. Một vật gì đó mang theo máu bay ra từ miệng vết thương của Lam Cực rồi rơi xuống mặt đất. Mọi người cúi đầu nhìn kỹ thì mới phát hiện đó là viên đạn.
Đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, không biết Lâm Vân lấy từ đâu ra một cây thảo dược, dùng tay bóp nát rồi bôi nước vào bả vai của Lam Cực. Máu trên vai của Lam Cực lập tức ngừng chảy. Lam Cực thì chỉ cảm thấy miệng vết thương hơi mát, thoáng chốc không còn đau đớn gì nữa.
Các đội viên xung quanh đều kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, còn chưa bao giờ thấy có kiểu lấy đạn như vậy. Quả thực đúng là nghệ thuật chứ không phải là trị liệu, vỗ tay một cái viên đạn liền bay ra ngoài. Người bình thường có thể làm được như vậy không?
- Huấn luyện viên, tay của tôi trở lại bình thường rồi...
Lam Cực vuốt bờ vai của mình, vừa hưng phấn vừa ngạc nhiên nói. Y chỉ sợ bả vai của mình bị thương, sẽ ảnh hường tới việc báo thù.
- Ừ, cánh tay của cậu cần một thời gian nữa mới khỏi hoàn toàn. Hiện tại cậu đừng nên dùng sức nhiều.
- Tốt lắm, mọi người đi theo phía sau của tôi, đi thu hồi nợ nần mà bọn kia nợ chúng ta.
Lâm Vân nói xong, liền nhìn các đội viên, vết thương của Lam Cực, hắn chỉ cần dùng lực lượng Tinh Vân là lập tức khôi phục chín phần, nhưng Lâm Vân lại không muốn làm những việc quá chú mục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418474/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.