Số điện thoại này của Lâm Vân, Hàn Vũ Tích đã gọi không biết bao nhiêu lần rồi, tuy nhiên mỗi lần đều mong mỏi điện thoại được kết nối, nhưng chưa hề được lấy một lần. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, gọi điện cho số này đã thành thói quen của cô, bởi vì người quen biết Lâm Vân mà cô biết, bây giờ đã không còn ai biết được hắn đang ở nơi nào. Việc duy nhất cô có thể làm đó là mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, lại cầm máy lên gọi cho Lâm Vân mấy cuộc. Dường như âm thanh đầu kia điện thoại vọng lại không phải là "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", mà là giọng Lâm Vân nói chuyện, mấy tháng nay, chưa bao giờ gián đoạn. Nhưng hôm nay Hàn Vũ Tích lại ngây ngẩn cả người, tay cầm điện thoại bắt đầu run lên, đầu dây bên kia không ngờ không còn là "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được" nữa, mà là tiếng chờ bắt máy. Không sai, thực sự là âm thanh chờ bắt máy, Lâm Vân, anh cuối cùng cũng mở máy rồi sao? Điện thoại vẫn chưa kết nối, nước mắt Hàn Vũ Tích đã bắt đầu rơi xuống, đợi anh đợi đến khổ đau trong lòng, nhớ anh nhớ đến rã rời tâm can. Anh sẽ tha thứ cho em chứ? Em thực sự rất nhớ anh, rất muốn được nép vào lòng anh, một mình em thực sự rất mệt mỏi, anh biết không? Lâm Vân. Tô Tịnh Như mỗi tuần nhiều nhất mở máy một lần, sau đó nhìn mấy phút rồi lại tắt máy đi. Pin điện thoại đã không còn nhiều, mỗi lần cô mở máy thì đều mong chờ điện thoại của Lâm Vân sẽ đột nhiên gọi đến. Nhưng đã mấy tháng trôi qua rồi, pin điện thoại đã càng ngày càng hết dần, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL Nhưng rất nhanh cô có thể ra ngoài tìm Lâm Vân rồi, Lâm Vân làm ra chuyện lớn như thế ở Phụng Tân, cách nhìn của cha đối với mình đã khác trước rất nhiều, lần này cha đi Phụng Tân đã quyết định cho mình đi cùng. Kỳ thật mấy ngày trước cha đã đồng ý cho mình cùng anh ấy đi Phụng Tân rồi, nhưng mấy ngày này người đến thăm hỏi cha thực sự quá nhiều. Dựa theo suy nghĩ của Tô Tịnh Như, nếu cha lại đợi thêm hai ngày nữa, thì cô sẽ tự mình đi Phụng Tân. Cô hiện tại thực rất muốn gặp Lâm Vân, bị nhốt trong nhà mấy tháng rồi, mỗi ngày đều làm bạn với chiếc vòng cổ trên người Lâm Vân. Tuy trong mắt Lâm Vân mình có thể chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn được nữa, tuy cô cũng biết mình và Lâm Vân thật sự không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng vẫn không chế không nổi được suy nghĩ của mình về con người này. Nhưng trước khi chưa xác nhận được chiếc vòng cổ này có phải là của người con gái khác hay không, Tô Tịnh Như vẫn không muốn đeo nó lên cổ mình. Mặc dù không rất muốn, rất muốn. - Hầu ca, Hầu ca, đệ là Bát Giới, hôm nay tới động Bàn Tơ đánh một trận… Tối hôm nay Tô Tịnh Như vẫn tiếp tục mở máy chờ đợi, đúng lúc chuẩn bị tắt máy, thì chuông vang lên. Rõ ràng không để ý đến tiếng chuông điện thoại, Tô Tịnh Như run rẩy ấn nút nghe. Lâm Vân cuối cùng anh cũng nhớ gọi điện cho em sao? Điện thoại đã được kết nối, hai bên đều chìm trong trầm mặc. - Lâm Vân… Hàn Vũ Tích và Tô Tịnh Như không ngờ đều nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, hơn nữa cũng tên là Lâm Vân. - Cô là ai? Giọng của Hàn Vũ Tích một lần nữa run lên, lẽ nào Lâm Vân đã kết hôn lần nữa rồi sao? Có phải anh ấy cho rằng mình đã ly hôn với anh ấy rồi? Lâm Vân, nhưng em đâu có ký tên. Em cũng đâu muốn rời xa anh… - Tôi, tôi, tôi… Cô là ai? Tô Tịnh Như chợt nghe thấy một người phụ nữ gọi bằng điện thoại của Lâm Vân, trong lòng cũng trở nên run rẩy như vậy. Liên tiếp nói ba chữ tôi, và không biết nên nói gì tiếp, mình là gì của Lâm Vân chứ? Rất hiển nhiên, người phụ nữ gọi bằng số điện thoại của Lâm Vân này hẳn là có quan hệ rất mật thiết với hắn. - Tôi… tôi… tôi Hàn Vũ Tích không ngờ cũng liên tục nói ba chữ "Tôi", cũng không biết nói gì tiếp như thế, lẽ nào nói mình là vợ của anh ấy? Có lẽ Lâm Vân sớm đã cho rằng mình và anh ấy đã ly hôn rồi. Nếu người phụ nữ này là vợ mới cưới của Lâm Vân, vậy thì mình còn tư cách để nói là vợ của anh ấy sao? Cuối cùng em đã mất anh rồi ư? Lâm Vân, nhưng thật sự em rất nhớ anh, nhớ mùi trên cơ thể anh, nhớ vòng tay của anh, nhớ cơm anh nấu, còn nhớ cả chiếc vòng cổ anh tặng cho em nữa… Hàn Vũ Tích bàn tay run rẩy, nước mắt lưng tròng. - Có thể gọi Lâm Vân nghe điện thoại được không? Giọng nói của Hàn Vũ Tích yếu ớt vô cùng, rõ ràng rất sợ Lâm Vân đến điện thoại của mình cũng không muốn nghe. - Lâm Vân bây giờ không có ở đây, nhưng, cô rốt cuộc là ai thế? Bàn tay mà Tô Tịnh Như cần điện thoại vẫn run lên không ngừng, cô đột nhiên rất sợ, nhưng không biết sợ gì. - Tôi, tôi là vợ của anh ấy… Đối với Hàn Vũ Tích mà nói, thời gian mấy tháng đã là quá lâu rồi, mỗi ngày đều sống trong nhung nhớ và hối hận. Cô hối hận đã đánh Lâm Vân, hối hận vì đã cùng ly hôn với hắn, càng thêm hối hận chính là đã ném bỏ Tưởng Niệm. Tuy nhiên bây giờ cô vẫn là vợ của hắn, chí ít trên giấy đồng ý ly hôn cô vẫn chưa ký tên, cô không muốn nói đã ly hôn với Lâm Vân, không biết tại sao, cô đột nhiên không muốn thua người phụ nữ cầm điện thoại của Lâm Vân này. Bất luận là cô ta đã kết hôn với Lâm Vân hay chưa, nhưng mình vẫn là vợ của anh ấy. "Cạch cạch" điện thoại của Tô Tịnh Như rơi xuống giường, hắn đã kết hôn, quả nhiên hắn đã kết hôn rồi. Tất cả nhớ nhung đều trở thành ngắm hoa trong sương mù, tất cả chờ đợi đều trở thành mò trăng nơi đáy nước. Hàn Vũ Tích tâm tình kích động rõ ràng không biết điện thoại của Tô Tịnh Như đã rơi xuống, chỉ ngây ngô cầm điện thoại, Lâm Vân quả nhiên không muốn nghe máy của mình, đầu dây bên kia truyền đến từng đợt tiếng ca mơ hồ: Em thường một mình bàng hoàng Cũng thường một mình lang thang Em hi vọng anh có thể hồi tâm chuyển ý Để lại yêu em như trước kia Em biết anh sẽ không quên em Sẽ không để em bay lượn một mình Em vẫn lưu luyến trước cửa nhà anh Hi vọng anh có thể nhìn em một lần Hỡi người em yêu trong cuộc đời ơi! Em tỉnh lại từ trong cơn mê Bóng dáng anh vẫn như còn đó Hỡi người em yêu, có thể yêu em thêm một lần nữa Để em học làm người yêu của anh Hỡi người em yêu trong cuộc đời ơi! Xin đừng cự tuyệt cảm nhận rực lửa trong lòng em Có thể yêu em thêm lần nữa? Để em được làm người con gái hạnh phúc ……… Cứ nghe cứ nghe Hàn Vũ Tích trở nên ngây dại "Có thể yêu em thêm một lần nữa, để em học làm người yêu của anh…" Cô ấy lẽ nào cũng thích bài hát này? Đây là bài hát mà gần đây mình thường mở ra nghe, không ngờ người phụ nữ ở cùng Lâm Vân này cũng thích nó. Nhưng, Lâm Vân đã quên mình rồi sao? Tô Tịnh Như hồi lâu mới kịp phản ứng lại, cầm điện thoại lên, nhưng phát hiện chỉ còn một vạch pin, rất nhanh sẽ tắt máy, cô liền vội vàng cầm điện thoại lên gọi: - Cô còn đó không? Hàn Vũ Tích phản ứng lại, vội nói: - Tôi đây, anh ấy không có đấy sao? Nếu Lâm Vân có đấy, bảo anh ấy hãy nghe điện thoại nhé, tôi, tôi… - Ôi, điện thoại sắp hết pin rồi, hay là chiều ngày mai chúng ta gặp nhau ở quán ăn Hồ Nam được không? Tô Tịnh Như vội vàng nói ra ý muốn gặp Hàn Vũ Tích, nhưng lời còn chưa nói xong, thì điện thoại đã tắt. Ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, Tô Tịnh Như tự nhủ, đến cả địa chỉ cũng chưa kịp nói ra, thì làm sao mà gặp nhau được? trong điện thoại mình nói đến quán ăn Hồ Nam kia người phụ nữ này liệu có biết được không? Hơn nữa mình nói buổi chiều, cũng không nói là mấy giờ, thì làm sao mà gặp mặt đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]