Hàn Vũ Tích mở cái ô, nhìn mưa to như trút, lại nhìn rất nhiều qua đường đang tìm chỗ tránh mưa, nàng không khỏi bội phục vận khí của người này. Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc.
- Nặng quá, ta xách không hết được.
Hàn Vũ Tích còn đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng của Lâm Vân ở đằng sau cái ô.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân, Hàn Vũ Tích một tay cầm ô, một tay xách hộ cho Lâm Vân mấy túi đồ ăn.
- Phía bên này của ta mưa lớn hơn, đưa cái ô cho ta cầm.
Lâm Vân vọt tới muốn cầm cái ô trong tay của Hàn Vũ Tích. Nhìn Lâm Vân vẻ mặt ngu ngốc, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cực kỳ thương tâm. Chẳng lẽ mặc kệ hắn đi về nhà trước? Nhưng nếu bị mưa làm ướt mà bị ốm, thì ai chăm sóc cho nàng, chả lẽ nhờ vào một kẻ như vậy. Bị ốm cũng không thể đi làm. Đó không phải điều nàng muốn.
Nhưng do tính tình quật cường, nàng liền đưa cái ô cho Lâm Vân. Nàng thì tiếp tục cúi đầu đi về phía trước. Trong nội tâm thực sự không muốn đi chung với người này.
Cũng không quản mưa rơi như trút, Hàn Vũ Tích cúi đầu đi vô cùng nhanh. Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm.
Mưa càng ngày càng lớn, Hàn Vũ Tích nhìn ống quần đã bị ướt đẫm, rốt cuộc nước mắt kìm không được cũng rơi xuống ống quần.
Chỉ hơn 10 phút rõ ràng đã đi về tới nhà. Cũng không quan tâm Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418300/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.