Vào phòng, Hàn Vũ Tích nhìn xung quanh một lát mới nhẹ nhàng thở ra. Hai trăm nguyên trên mặt bàn vẫn ở đó. Nhìn nơi khác, đồ vật vẫn như cũ, không có dấu hiệu bị lục lọi. Điều này nói rõ ra rằng, Lâm Vân căn bản không có động vào đồ vật trong phòng của mình.
Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người, trong nội tâm thầm suy nghĩ. Dựa theo tác phong bình thường của Lâm Vân, hẳn là mang đồ đi bán mới đúng. Chuyện gì xảy ra? Chẵng lẽ? Sẽ không phải do ngày hôm qua hắn ăn quá nhiều quả dại, đến tận giờ còn chưa thức dậy? Vừa nghĩ tới ngày hôm qua hắn ăn nhiều quả dại như vậy, trong lại lại cảm thấy kỳ quái. Hình như ngày hôm qua không nghe thấy âm thanh hắn đi nhà vệ sinh a. Phòng của hắn không có nhà vệ sinh riêng. Chỉ có phòng của mình cùng tầng dưới mới có nhà vệ sinh.
A, Hàn Vũ Tích đột nhiên nghĩ tới một điều, chẳng nhẽ hắn đi vệ sinh ở trong phòng của hắn. Nghĩ tới đây, Hàn Vũ Tích có cảm giác nôn mửa. Cũng không dám tới gõ cửa phòng của Lâm Vân. Nàng chỉ sợ điều mình tưởng tượng sẽ xảy ra.
"Vẫn là gọi điện thoại gọi một bảo mẫu tới a", Hàn Vũ Tích thở dài. Đi xuống phòng khách, nghĩ muốn gọi điện thoại tìm một bảo mẫu chăm sóc cho Lâm Vân. Nàng thuận tay để túi xách xuống ghế sô pha. Nhớ tới ngày hôm qua mình để lại cơm, tranh thủ vào bếp rút nồi cơm điện ra. Quả nhiên đến hiện tại, nồi cơm điện vẫn để thế. Xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418297/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.