Thoáng nhìn qua Hàn Vũ Tích, Lâm Vân không nói một lời, chậm rãi xuống giường mặc áo khoác.
- Vũ Tích, người tới đón Lâm Vân à?
Nói chuyện chính là vị hộ tá trông nom Lâm Vân.
- Vâng, đã làm phiền Hách thẩm.
Vừa nhìn thấy vị hộ tá này, khuôn mặt băng lạnh của Hàn Vũ Tích mới hòa tan một chút.
Thấy Hách thẩm nhẹ nhàng thở dài, Lâm Vân vội vàng đưa cuốn sách trên tay cho nàng nói:
- Quyển sách này ta đã xem xong rồi. Cảm ơn đại thẩm.
Hàn Vũ Tích có chút kinh ngạc nhìn Lâm Vân đưa cuốn sách cho Hách hộ tá. Trong nội tâm nàng rất kỳ quái, người này đã điên rồi còn biết lễ phép như vậy. Bất quá trong nháy mắt lại khôi phục như bình thường. Cái này Lâm Vân, mỗi lần từ bệnh viện trở về, đều bình thường được một hai tuần, sau đó lại chậm rãi trở nên điên khùng.
Lâm Vân biết rõ Hàn Vũ Tích rất thống hận mình. Từ lúc Lâm Vân kết hôn với nàng, hắn còn chưa từng thấy nàng tươi cười một lần. Hắn nhớ mang máng, lúc kết hôn, người Lâm Vân này đã từng cố gắng cưỡng gian Hàn Vũ Tích mấy lần đều không có thành công. Về sau bị bệnh tinh thần, muốn cưỡng gian Hàn Vũ Tích nhưng lại không đánh lại nàng. Thậm chí có một lần còn bị Hàn Vũ Tích hung hăng giáo huấn một trận.
Đã biết Hàn Vũ Tích rất thống hận mình, Lâm Vân cũng không muốn tìm phiền toái. Chỉ là yên lặng đi phía sau của Hàn Vũ Tích. Nghĩ lại cũng khó trách, hạnh phúc cả đời của Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418293/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.