Tạ Lan Chỉ hoàn toàn không có bị Liễu Quân đầy mặt đầy sát khí hù dọa tới, ngược lại là bị lời của y làm cho kinh động, nửa há miệng nhìn y mấy giây, nháy mắt mấy cái lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía mặt hồ, không thể tin lại phải đem tầm mắt ở trên mặt hồ nhìn quanh một vòng lớn, lẩm bẩm nói: "Không cần đùa giỡn như vậy..."
Liễu Quân lông mày nhíu lại, trong mắt lần nữa tràn ra vẻ thống khổ, buông vạt áo hắn rồi lui về sau nửa bước, thiếu chút nữa không thể đứng vững, qua một lúc lâu, từ từ xoay người đưa lưng về phía bọn hắn, thẳng tắp nhìn nước hồ phản chiếu ánh nắng chiều, vẻ đau xót nơi đáy mắt nhiễm một sáng mờ, đỏ thẫm một mảnh.
Vân Đại vội vã nói: "Ta đi xem một lần nữa!" Vừa nói liền "Ùm" một tiếng nhảy vào trong hồ nước.
Vân Nhị tiến lên hai bước, thấy gương mặt sư phụ đang thất thần, không nhịn được ngầm thở dài: "Sư phụ người mới vừa khá hơn chút, hôm nay nước hồ lại lạnh như vậy, trước hay là trở về đem quần áo ướt sũng đổi đi."
Liễu Quân hoàn toàn không nghe được lời hắn, không nhúc nhích mà đứng, rõ ràng sống lưng thẳng tắp dáng người cao ngất, thế nhưng lại khiến cho người nhìn luôn cảm thấy tùy thời cũng sẽ bị một trận gió thổi ngã xuống vậy.
Vân Nhị lại dò xét mà kêu một tiếng: "Sư phụ?" Thấy y hoàn toàn bất vi sở động, lần nữa thở dài lui về phía sau mấy bước.
Vân Tam đối với Tạ Lan Chỉ thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335583/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.