Đường Đường bị trang phục của Ly Vô Ngôn làm cho mục trừng khẩu ngốc*, trước mắt chợt hoa lên một cái, chờ đến khi phản ứng lại được, sư phụ đã nhanh chóng xông ra ngoài. 
*mục trừng khẩu ngốc: ngẩn người; giương mắt mà nhìn 
Dựa vào công lực của hắn dĩ nhiên là không thấy rõ động tác, chỉ cảm thấy một đạo bạch quang lướt qua, trong chớp mắt đã đến chỗ Ly Vô Ngôn đang dựa vào thân cây. 
Ly Vô Ngôn thấy Liễu Quân đột nhiên di chuyển thân ảnh tới gần, trong nháy mắt liền lui lại mấy trượng, nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, đưa tay vân vê sợi tóc đen bên tai, kiều mị cười. 
Đường Đường thấy nụ cười này của hắn, khóe miệng giật một cái, tiến đến bên tai Vân Đại biểu hiện sâu sắc ý tứ đồng tình: "A Đại, đoạn đường này thực sự là khổ ngươi..." 
Vân Đại tựa tiếu phi tiếu* liếc mắt nhìn hắn. Đường Đường hoàn toàn không có chú ý đến thần sắc của hắn, mắt cũng không chớp mà đuổi theo thân ảnh sư phụ. 
*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười 
Liễu Quân vừa rồi cũng chưa dùng hết toàn lực, nhưng ở thời điểm xông tới vốn là chắc chắn Ly Vô Ngôn sẽ tránh không thoát, chỉ là hắn vạn vạn không ngờ tới, Ly Vô Ngôn không chỉ tránh thoát được, hơn nữa còn tránh cực kỳ dễ dàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng, bất động thanh sắc mà quan sát hắn từ đầu đến chân, lại thuận tay bẻ một nhánh cây hướng hắn đánh tới. 
Ly Vô Ngôn nhíu nhíu mi, vung làn váy xoay người nhảy lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335548/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.