Đường Đường mất ngủ. 
Thời gian ở bên ngoài đã quen ngủ cùng giường với sư phụ,trở lại y cốc, nằm ở trên chiếc giường mềm mại, vậy mà hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ. Gian nhà quen thuộc, chiếc giường quen thuộc. Trên giường phủ hai tầng đệm dày, mặt trên còn đắp thêm hai cái chăn bông to, toàn bộ đều được Đông Lai phơi nắng qua, xoã tung mềm mại, mang theo mùi ánh mặt trời hòa lẫn xà phòng thơm ngát. Vốn dĩ nên hưởng thụ, thế nhưng hắn cuộn mình bên trong lăn qua lăn lại nhiều lần vẫn đều là toàn thân khó chịu. 
Hơi thở của sư phụ vẫn còn quanh quẩn trong trái tim, nhưng chóp mũi lại ngửi được một cổ mùi vị khác, khó chịu! Rất khó chịu! Đường Đường sờ sờ mặt, ban ngày trở về từ chỗ sư phụ còn lưu lại chút cảm xúc nhỏ bé, càng thêm không ngủ được, muốn vui vẻ một chút, lại cảm thấy tự mình đa tình, nằm trong chăn tự lẩm bẩm. 
Hắn buổi tối ở bên kia luyện công xong còn dây dưa cả nửa ngày, thiếu chút nữa muốn mặt dày nương nhờ chỗ sư phụ rồi, nhưng đây là nơi quen thuộc nhất, hắn thực sự không mượn được cớ, chung quy không thể nói ra mình mới từ bên ngoài trở về nên chưa quen thuộc đi? Con mẹ nó năng lực thích ứng cũng quá kém! Cũng không biết trước kia là người nào bị sái cổ cũng còn ngủ. 
Đường Đường bị chính mình làm cho không có biện pháp, rời giường cầm cuốn sách thuốc đến xem, kết quả càng xem càng có tinh thần, thời điểm cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335545/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.