Mấy người trong trong ngoài ngoài bận việc, không bao lâu sau, giá sắt một lần nữa được dựng trong phòng Đường Đường, củi lửa bên dưới thiêu lép bép, ngọn lửa bùng lên cao cao liếm láp khung giá sắt. Bên cạnh giá sắt, thuốc, thùng gỗ, ngân châm… mọi thứ đều đầy đủ.
Khi Đường Đường được Lưu Vân bế dậy khỏi ghế nằm, biết mấy sư huynh đều đã chờ trong phòng, toàn thân nằm trong lòng sư phụ không được tự nhiên. Đang không được tự nhiên, vừa vào đến cửa, đột nhiên một đợt sóng nhiệt đánh tới, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy chiếc giường sắt đang tắm trong lửa to bằng người kia. Nhất thời, thẹn thùng a, chột dạ a gì đó, tất cả đều ném lên chín tầng mây, con mắt Đường Đường kinh hoàng, hai má giật giật, lắp ba lắp bắp nói: “Thế này là muốn… nướng ta sao?”
“Đúng vậy!” Vân Nhị mỉm cười, “Lần trước đã nướng rồi, thơm ngào ngạt, chẳng qua ngươi không nhớ rõ mà thôi.”
Không phải không nhớ rõ, là không biết được không? Đường Đường oán thầm, sau khi được đặt lên giường tròng mắt nhàn rỗi xoay loạn xung quanh, đột nhiên hiếu kỳ nhìn chằm chằm bầu hồ lô trên bàn, “Hế, trong hồ lô kia là thần đan gì vậy?”
“Ngươi nói cái này?” Vân Tam cầm hồ lô đưa đến trước mặt hắn, rút nút gỗ đưa sát lại, một cái đầu rắn màu trắng nho nhỏ thăm dò vươn ra.
“Khè…” Cái lưỡi đỏ tươi phút chốc xông đến trước chóp mũi hắn.
“A——!” Mắt Đường Đường suýt chút nữa trừng thành trứng gà chọi, máu chảy ngược, “Sao lại là rắn a?! Bỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335530/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.