Hồng y nhân không đáp lại, chỉ hơi hơi nghiêng người, chuông bạc bên hông đinh đang lay động. Hóa trang quỷ dị này khắp giang hồ chắc chỉ có duy độc chính chủ mà không có hàng nhái nào nhỉ? Sư phụ nếu suy đoán người này tên là Ly Vô Ngôn, thế thì chắc hẳn có mười phần đúng là người này, ít nhất nhìn hóa trang này thì chắc là Ly Vô Ngôn không sai. Chỉ là, Ly Vô Ngôn là loại người nào? Yêu nghiệt phương nào?
Ly Vô Ngôn đưa tay rút sáo ngọc gài trên tóc xuống, cách lớp lụa đỏ mỏng đưa đến sát môi.
Đường Đường vẻ như ghê tởm rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay đến gần bên tai Lưu Vân thấp giọng nói: “Sư phụ ngươi nem người này kinh tởm quá, không biết tóc đã mấy ngày chưa gội, mà cứ thế đưa sáo lên miệng, không sợ bệnh chui vào từ đường miệng. Ầy~~~ chậc chậc~~~ Quá là mất vệ sinh!”
Lưu Vân liếc mắt nhìn nhìn hắn, biểu cảm không có biến hóa gì rõ ràng, nhưng vẻ sắc lạnh trong mắt lại rút đi mấy phần.
Ly Vô Ngôn đặt sáo bên môi bắt đầu thổi, một vòng rắn sặc sỡ dưới chân nhất thời điên cuồng ngoe nguẩy, nhưng lại rất có quy luật, ngẩng cái đầu hình tam giác, thè lưỡi tùy ý đong đưa, bụng rắn uốn trái lượn phải trên mặt đất, khi đi qua lá rụng thì phát ra tiếng vang sàn sạt, từng bước chậm rãi ép sát, quây sư đồ hai người họ lại.
Đường Đường chớp chớp mắt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định mình thực sự không nghe thấy tiếng sáo nào. Hơ… Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335524/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.