Sáng sớm hôm sau, hai người lại đi tiếp, tinh thần Đường Đường vẫn có vẻ không được phấn chấn cho lắm. Đi nửa ngày mới vào đến thành Lâm Châu, tìm một khách điếm nghỉ trọ, ăn bữa cơm trưa nóng hổi, lại về phòng tắm nước ấm tranh thủ ngủ trưa, lúc này mới thoáng bình thường lại.
Không có thuốc giải, Lưu Vân càng thêm cẩn thận, không cho hắn rời khỏi tầm mắt của mình nửa bước, vì thế chỉ thuê một phòng. Lúc trả tiền, Đường Đường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Những người đó vì sao không trực tiếp trộm cả bọc đồ đi? Như vậy thì ngay cả tiền đi đường họ cũng không có, chẳng phải càng thêm nửa bước khó đi?
Ngủ trưa tình dậy, vấn đề này vẫn còn quanh quẩn trong đầu, hắn liền không nhịn được hỏi ra. Lưu Vân nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ có một khả năng, bọn chúng cũng không hy vọng chúng ta nửa bước khó đi.”
Là sao? Đường Đường vò đầu bứt tai nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ thông được lý lẽ trong đó. Lưu Vân lại không có ý giải thích thêm, kỳ thật chính hắn cũng đang suy đoán, liệu có phải đối phương đang trông chờ họ đến hay không?
Lưu Vân nói là phải chờ đến tối mới đi ra ngoài, thế nên suốt buổi chiều, hai người chỉ ở lại trong khách điếm nghỉ ngơi. Đường Đường ôm thanh kiếm nhũ danh Tiểu Hắc tên thật Hắc Mã kia của hắn trong tay, yên lặng ngồi bên giường. Lưu Vân nhìn hắn thật lâu mà hắn mãi vẫn chưa phát hiện ra, cuối cùng đành đứng lên cầm tấm khăn đi qua đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335522/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.