Ta cảm thấy, sau khi sống lại, công tử dường như nói nhiều hơn.
Kiếp trước, công tử không thích nói chuyện, có khi cả ngày cũng không nói lời vào với ta.
Kiếp này, công tử lại không ngừng lải nhải bên tai ta, nói toàn những lời tình ý dạt dào.
Chàng nói:
"Y Y, đừng giận dỗi nữa, có được không? Rõ ràng là đôi ta lưỡng tình tương duyệt, ta có tình, nàng cũng có ý, tại sao lại cứ phải khổ sở như vậy? Chúng ta hãy quên đi những chuyện không vui kiếp trước, bắt đầu lại từ đầu, không tốt hay sao?"
Lời này công tử nói rất nhẹ nhàng, nghe như đang dỗ dành trẻ nhỏ, có mấy phần yêu chiều, mấy phần bất đắc dĩ.
Ta nhớ đến, kiếp trước, mỗi khi ta làm sai điều gì, công tử cũng thường dùng giọng điệu này để dạy bảo ta. Rõ ràng là răn dạy, lại ôn hòa mềm nhẹ như thế, khiến ta càng trầm mê say đắm, không thể thoát khỏi sự dịu dàng của chàng.
Nhưng lần này, ta đã không còn ngây thơ như vậy nữa.
Ta cúi đầu, bình thản đáp:
"Nếu công tử nói ra những lời này với Y Y kiếp trước, nàng ấy tất nhiên sẽ mừng đến rơi lệ. Chỉ tiếc, cho đến tận khi nàng ấy chết đi, cũng chưa từng được nghe..."
Công tử nghe vậy, sắc mặt vốn đã tái nhợt, lại càng thêm nhợt nhạt. Có lẽ là vì lạnh.
Công tử từ nhỏ nhiều bệnh, bây giờ tuy đã sang xuân, thời tiết ấm hơn nhiều, nhưng kinh thành không thể so với Dương Châu, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-co-benh/2047761/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.