Chương trước
Chương sau
Ta cắn răng cố chịu đựng ả Xích Ly Diễm đáng ghét, từ khi gặp ả ta không một ngày được sống yên ổn. Ta giờ đây chẳng khác gì một nô tài hậu hạ công chúa, nàng ta hết sai ta đi đông lại bảo ta sang tây nhưng ta lại không dám trái lệnh vì sợ nàng ta một chưởng đánh ta thăng thiên. Chỉ cần chờ đợi ba tháng nữa thôi ta sẽ chính thức rời khỏi nơi này, là nàng ta nói thế sau ba tháng yêu nữ sẽ thả ta đi.
Vì sao yêu nữ không giết ta cho xong? Ả nói ta ở lại làm không công cho ả suốt ba tháng thì sẽ thả ta đi, chỉ vì ả thấy ta vừa ngốc vừa “vô tội” chỉ vì ta không biết nên không có tội, hơn nữa Hoắc Thiên Thai cái vị nam nhân đã mang sư muội hắn đi rồi thì giết ta cũng chẳng có ích lợi gì. Chi bằng để ta ở lại giúp ả chăm sóc vườn rau, chẻ củi, giặt đồ...
“Diễm tỷ, tỷ sống ở đây đã hơn 800 năm?” Ta múc một gào nước tưới vườn rau ngoảnh đầu nhìn Xích Ly Diễm.
“803 năm” Xích Ly Diễm không thèm nhìn ta cất giọng lạnh nhạt.
“Chắc là buồn lắm nhỉ!” Ta cúi đầu nhổ cỏ trên mặt đất.
“Nếu ngươi sợ ta buồn thì ở lại với ta đi, chẳng hiểu vì sao ta rất thích ngươi, ta có thể nhận ngươi làm đệt tử!” Xích Ly Diễm mỉm cười đôi mắt câu hồn nhìn ta. Ta giật mình ngẩng đầu kích động:
“Diễm tỷ, đệ còn muốn ra ngoài lấy vợ, sinh con làm sao có thể ở với tỷ được!”
“Ngươi không thấy Diễm tỷ rất xinh đẹp hay sao? Tỷ cũng có thể.....” Xích Ly Diễm đá lông nheo với ta, thân hình ta run lên kịch liệt. Nói giỡn sao, không lẽ yêu nữ này thích nam nhân xấu xí như ta. Thế thì tiêu rồi!
“Diễm tỷ, đệ vừa lùn vừa xấu lại không biết chữ vô cùng khờ khạo và ngu dốt ah...” Ta lau mồ hôi trên trán giọng lấp bấp.
“Sinh con? Uhm....vậy thì ta không giúp ngươi được rồi!” Xích Ly Diễm bật cười đứng lên đi về phía ngọn núi trước mắt. Ta hú hồn ôm lấy tim, may mà yêu nữ không bắt ta làm phu quân của ả nga. Yêu nữ này đẹp quá đi mất, đôi lúc ta nhìn mà ngẩng ngơ nếu là nam nhân chắc ta không chịu nổi sự cám dỗ mà nhào đến người nàng sờ mấy cái rồi.
Phân cách tuyến....
Phía sau núi có một hồ nước nóng đầy sỏi đá, từ khi ta bắt đầu ở lại với yêu nữ ta đã phát hiện ra nó lúc đi hái rau dại, nó được che chắn bởi xung quanh là núi cao. Những lúc không có yêu nữ ở nhà, ả đi đâu đó ta sẽ đến đây tắm rửa. Trời đã vào tháng 6, nơi này ở thâm sâu trong rừng nên nhiệt độ không nóng mà rất ôn hòa. Ta đến bên hồ cởi bỏ quần áo rồi xuống nước.
Cởi bỏ thuật Ảo ảnh trên người, ta đắm chìm tận hưởng cảm xúc mát lạnh trên làn da do nước hồ mang lại. Thật chán ghét thuật Ảo ảnh nhưng vẫn phải dùng, mỗi khi dùng thì pháp lực sẽ bị phong ấn tới 7/10. Để luôn duy trì bộ dáng thì pháp thuật càng ngày càng bị phong chặt, nó sẽ dùng cho việc che mắt không một ai có thể nhìn ra kể cả nhất đại cao thủ. Nhưng dùng càng lâu mà không tháo gỡ, pháp thuật ắt sẽ bị phong ấn ngày càng nhiều.
Ta ngụp lặn xuống đáy hồ, hơi nước từ hồ bốc lên nghi ngút ta cảm tưởng mình như tiên nữ tắm ao, ta bật cười bơi mấy vòng xung quanh. Đang bơi thì ta nghe có tiếng bước chân rất nhẹ, ta không nghe lầm khi cởi bỏ thuật Ảo ảnh thì pháp thuật của ta hoàn toàn khôi phục. Tim ta đập thật nhanh trong lồng ngực, ta đưa tay ra quần áo trên bờ được ta ẩn đi. Còn bản thân ta thì lặn sâu xuống đáy hồ.
Xích Ly Diễm tìm được món thần vật tộc Chư Hoành chôn cất cách đây 3500 năm từ dưới lòng đất núi Thiên Tích, nên khi về hắn đã ra hồ nước nóng phía sau nhà để rửa trôi những thứ bám trên thần vật.
Xích Ly Diễm ngồi bên hồ nước dùng tay cọ rửa thật sạch thần vật Chi Âm, một làn gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc đen của hắn tăng thêm nét mị hoặc chúng sinh.
Nữa khắc... một khắc....hai khắc....1 canh giờ......
<Ô, ta chịu hết nổi rồi! Dù có pháp lực nhưng mà ở trong nước lâu quá ta cũng bị hạn chế! Ta không biết cách bế khí trong nước đâu! Ta chưa từng phải lặn sâu mà lâu như thế này, đặc biệt là không được gây ra động tĩnh nữa.... ta làm không tốt rồi.... ta phải cử động một chút>
Xích Ly Diễm rửa sạch Chi Âm trên môi nở một nụ cười nhẹ đứng dậy định xoay người thì hắn bỗng nhíu mài. Dưới hồ có động. Xích Chi Diễm nhếch mép nhìn mặt hồ rồi quay người bước đi cố tạo ra tiếng bước chân nặng nề cho kẻ đang ẩn nấp dưới đáy hồ biết là “ta đã đi xa rồi”.
Ta chỉ là chớp mắt mấy cái, động người một tí chắc là không sao rồi, đến khi nghe được tiếng bước chân đi xa thì tâm ta mới an ổn. Nàng ta không phát hiện ra ta, khu rừng này ngoài ta ra thì chỉ còn Xích Ly Diễm mà thôi. Ta như được giải thoát nhanh chóng ngoi đầu lên, sau đó nhanh chóng lấy y phục mặc vào rồi chạy về “nhà”.
Phân cách tuyến....
Ta mang một chiếc chăn ra trải xuống đất, nhìn Xích Ly Diễm an tĩnh nằm trên giường đột nhiên ta có cảm giác muốn giết người. Ta chu môi ngã xuống chiếc chăn, có đệm lưng đỡ hơn ngủ ngồi như lúc trước. Người trên giường bỗng cất tiếng nói:
“A Cổ, ngươi đã có ý trung nhân chưa?” Tiếng nói mềm mại, nhẹ nhàng của Xích Ly Diễm vang lên trong đêm.
“Chưa, xấu như ta ai thèm lấy!” Ta nghiến răng.
“Nếu ngươi thích nam nhân thì tốt quá...” Xích Ly Diễm nhỏ giọng.
“Nói gì? Ta nghe không rõ, còn vài ngày nữa ngươi phải thả ta đi đó, tỷ tỷ à nhớ đừng nuốt lời!” Ta kéo chăn lên ngang người, nhắm mắt ngủ.
“Ta vì sao lại thế này....” Xích Ly Diễm nghiêng người nhìn kẻ đang nằm dưới đất nhíu mài. Vì sao gần ba tháng nay hắn luôn cảm thấy trong lòng có cái gì đó đối với A Mộc rất khác thường. Xích Ly Diễm cau mài cố gắng nhắm mắt xua đi những ý nghĩ không nên tồn tại trong đầu.
Một buổi sáng trong lành, muôn chim hót véo von ta như thường ngày đi hái rau dại trong núi nhân tiện tìm một ít nấm về nấu canh chắc ăn rất ngon đây. Tài nấu ăn của yêu nữ phải nói là rất tuyệt. Nhìn thấy ta yêu nữ mỉm cười, mấy ngày nay ả yêu nữ này thần kinh dường như có vấn đề hây sao ấy. Nhìn thấy ta là mỉm cười, rồi lại dùng giọng điệu nhã nhặn với ta nữa chứ. Ta làm gì đều có mặt ả bên cạnh, không phải như ta suy đoán vì sức hút vô hình từ ta nên ả đã trúng tiếng sét ái tình rồi chứ? Ôi, trời ạ đừng đối xử với con như thế chứ?
<Nếu yêu nữ mà yêu con thì sẽ cường bạo con, khi đó ả biết con không có cái đó, không phải dài ra mà là u lên thì chết. Ả sẽ thẹn quá hóa giận mà giết con.... ôi không.... ...> Lòng ta gào thét. Yêu nữ nhìn ta nhíu mài, tim ta đập bang bang. Ta ôm vội cái rổ trúc trong tay rồi chạy đi.
Xích Ly Diễm chạy theo ta:
“A Cổ! A Cổ...”
Ta dừng bước, nếu ta không dừng nhỡ vật cưng của hắn Diễm xà bay ra quấn ta thì phiền. Ta xoay người cố nở nụ cười nhìn Xích nữ ma đầu.
“Diễm tỷ,  tỷ gọi đệ!” ta cười hì hì.
“Uh, làm gì thấy ta lại chạy như thấy yêu quái vậy?” Diễm yêu nữ cau mài.
“Ha ha...làm gì có...” <Đương nhiên phải chạy rồi, vì ngươi là nữ ma đầu mà> Ta cười gượng.
“Chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi, ta thấy rất thích đệ!” Diễm nữ ma đầu nhìn tôi mỉm cười.
“Hả....” Tôi trợn to mắt.....khinh ngạc....
Phân cách tuyến....
Chỉ trong một canh giờ ta đã trở thành nghĩa đệ của Xích Ly Diễm, cho tới bây giờ ta vẫn chưa tin được. Vì cớ gì ả yêu nữ đó lại thích ta? Ta nhìn gương mặt xấu xí trên mặt nước lắc đầu. Nhưng mà ta cũng rất thích ả, ta thừa nhận ta cũng có chút thích ả yêu nữ đó. Làm tỷ muội dường như cũng rất tốt nha, có một tỷ tỷ xinh đẹp lại là cao thủ sau này ta sẽ mang Xích Ly Diễm đi tìm Hàn Vũ Phong rửa hận lòng...hừ. Ta mỉm cười hí hửng cởi y phục nhảy ùm xuống hồ nước.
“A Cổ, A Cổ....đệ ở đâu?” Tiếng gọi to lớn của Xích Ly Diễm vang vọng khắp núi rừng, ta giật mình trong làn hơi mờ sương của hồ nước ta có thể thấy bóng dáng màu trắng kia đang ở rất gần hồ.
<Không xong rồi!> Ta lặn ngay xuống đáy hồ.
Xích Ly Diễm thoáng nhìn mặt hồ <Lạ thật, lần trước tắm ở đây mà! Hôm nay khắp nơi tìm không thấy, hay là lần trước không phải đệ ấy mà có kẻ đột nhập...> Xích Ly Diễm đảo mắt nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trên một tảng đá, trên tảng đá có y phục nghĩa đệ A Cổ của hắn. Xích Ly Diễm nhíu mài, một lần nữa nhìn mặt hồ đang tỏa ra từng làn hơi nghi ngút.
Xích Ly Diễm vút bay lên lơ lửng trên mặt hồ tìm kiếm nghĩa đệ, lúc hắn phát hiện động tĩnh dưới nước thì mỉm cười <Nghĩa đệ thật nghịch, lặn dưới nước trốn mình lâu như thế mới chịu ra> Xích Ly Diễm nhẹ nhàng không một chút động tĩnh bay tà tà đến nơi có động tĩnh ấy. Không cần chờ đợi lâu, người phía dưới đã ngoi lên khỏi mặt nước....
Không còn nghe thấy tiếng gọi của Xích Ly Diễm, ta liền ngoi đầu lên.
“Đáng ghét mà, yêu nữ suốt ngày tìm mình, tắm cũng không yên với ả....” Ta lẩm bẩm một mình, đưa hai tay rẽ nước chuẩn bị lên bờ.
Xích Ly Diễm không thể tin vào mắt mình, ngoi đầu từ dưới nước không phải nghĩa đệ hắn mà là một cô nương khuynh đảo thiên hạ, sắc đẹp kinh người. Khi nghe được câu nói phát ra từ miệng nàng hắn càng kinh ngạc hơn. Nàng khiến hắn nhìn đến mê mẫn, làn da trắng hồng, mái tóc đen mềm mại xõa tung trong nước. Nàng chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, xinh đẹp đến nỗi hắn không tự chủ được chính mình.
Có cái gì đó không đúng, ta thấy một cái bóng in trên nước, tim ta vỡ tung, ta ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Ahhhhhhh.......” Đùng.... ... Ta hét lên khi phát hiện Xích Ly Diễm đang lơ lửng trước mắt mình. Theo phản xạ, ta đập hai tay xuống nước một cột nước tung lên. Dù Xích Ly Diễm có là nữ đi chăng ta cũng thấy mắc cỡ khi bị người ta nhìn thấy thân thể nha.
Xích Ly Diễm đang thất thần nghe tiếng hét rơi  tỏm xuống nước. Ta nghe một cái ầm, sao đó Xích Ly Diễm một thân áo trắng ngoi lên mặt hồ. Ta cắn môi.
“Xem trộm người khác tắm, đồ xấu xa!”
Xích Ly Diễm nhìn ta bằng ánh mắt nóng bỏng, ta cũng nhìn nàng <Đẹp, mỹ nhân ướt nhẹp nhưng rất đẹp!>
“Ngươi là A Cổ....” Xích Ly Diễm nhỏ giọng.
“Không, ta không phải...” Ta vội lắc đầu, ngu sao nhận.
“Nàng nói dối! Khi nảy ta nghe hết rồi!” Xích Ly Diễm nghiến răng.
<Chết rồi....đã bị yêu nữ phát hiện...yêu nữ thất tình nên sẽ....ô không....” Ta cắn môi, sợ hãi dâng lên trong mắt. Nhanh tay chưởng nước lên văng tung tóe vào mặt Xích Ly Diễm, nhân cơ hội đó ta bay vút lên không trung, y phục màu xanh nữ giới lóe lên người ta. Ta bay lên bờ, hai chân vừa chạm đất đã chạy như bay.
“Nàng đứng lại!” Bàn tay chứa lực đạo mạnh mẽ tóm lấy vai ta.
<Hôm nay đã khác xưa rồi Diễm> Ta xoay người đánh yêu nữ, yêu nữ trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc rồi mỉm cười nhìn ta.
“Không nhìn ra nàng....ta thật sơ sót....”
“Yêu nữ, để ta đi, nếu không ta không khách sáo với ngươi. Ta biết ngươi yêu A Cổ nhưng ta là nữ, A Cổ là ta....tóm lại A Cổ là nữ, ngươi đừng quá đau buồn mà thẹn quá hóa giận muốn giết ta...” Ta nhìn yêu nữ, hai mắt long lanh nhưng có phần sợ hãi.
“Ta giết nàng? Yêu nữ?” Xích Ly Diễm nhíu mài nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt rồi bật cười.
Ta không thể chờ lâu, hắn rất cường đại chi bằng phát trận giữ chân hắn thừa cơ hội chạy trốn.
“Ảo ảnh chi thiên trận....” Ta đan hai tay giơ cao lên khỏi đầu, một vòng sáng màu xanh xuất hiện dưới chân Xích Ly Diễm, vòng sáng xoay tròn rồi lớn dần. Xích Ly Diễm mài cau càng chặt.
“Nàng tưởng như vậy có thể thoát khỏi ta?” Yêu nữ mỉm cười.
“Đúng, đây là Ảo ảnh chi thuật do sư phụ ta truyền lại, thuộc hoảng tộc Ảo Ảnh quốc, nàng tu vi thâm hậu dù thoát được nhưng sẽ rất mất thời gian...” Ta mỉm cười đắc ý.
“Ta đi đây! Mỹ nhân, tiếc thật! Nàng lại là nữ...hẹn ngày tái ngộ ah....ha ha” Ta bay vút lên, trận pháp bên ngoài đã không còn giữ được ta nữa rồi.
“A Cổ....” Nhìn bóng dáng xinh đẹp biến mất Xích Ly Diễm tức giận vung tay tung một chưởng lực vô cùng mạnh làm xung quanh nổ tung lên, trận pháp mờ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.