Khương Kỳ có chút sững sờ, nhưng sau đó ý thức được bản thân thật sự đã tỉnh lại, không phải trong mộng, là chân chính tỉnh lại. Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặc dù so với trong mộng mà nói, hắn hình như tỉnh lại hơi sớm, nhưng Nghi nhi vẫn là thê tử của hắn như cũ.
Nghĩ vậy, Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi nhịn không được bật cười.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy vẻ mặt Khương Kỳ biến hóa không rõ, nhìn chằm chằm nàng cười ngây ngô, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Thế tử này thật sự bị ngốc hay sao? Nhưng thời điểm Trần thái y xem bệnh cũng không nói thêm gì mà?
Trong lòng do dự, nhưng trên mặt Nghiêm Tiêu Nghi thì làm ra vẻ không có chuyện gì. Nàng dắt góc chăn nói với Khương Kỳ: "Sáng nay thϊếp muốn đi kính trà cho cha mẹ, nếu thân thể thế tử khó chịu, vậy cứ nghỉ ngơi tiếp."
Đêm qua lúc bắt mạch, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy cổ tay Khương Kỳ gần như gầy khô, cũng không trông cậy vào cái người nằm hơn nữa năm này có thể đứng dậy đi cùng nàng. Mặc dù kỳ lạ là đêm qua người này làm sao đi đến sau tấm bình phong thế nhưng nhớ đến lúc ấy bộ dạng của hắn cũng rất mệt mỏi.
Khương Kỳ lắc đầu nói: "Ta đã tỉnh, nàng đi kính trà, ta như thế nào cũng phải đi cùng nàng mới phải."
Nhớ rõ trong mộng hắn tỉnh lại vào hai ngày sau, không chỉ bỏ qua thủ tục kính trà mà còn không bồi nàng cùng nhau về Nghiêm gia. Mặc dù nhớ không rõ lắm nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-bot-sung-the/268076/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.