Cưỡi ngựa cũng không phải chỉ cần ngồi vững là xong, mà còn phải xem tư thế ngồi cưỡi trên ngựa của người đó có đẹp mắt hay không, có thể bị xê dịch hay không.
Cưỡi ngựa theo phương diện nào đó mà nói, là một môn thể thao đốt tiền của Thiên triều, tại nơi tấc đất tấc vàng như ở đây, ngoại trừ dân làm ruộng cũng chỉ có nhà giàu mới có khả năng hưởng thụ thú tiêu khiển quý tộc trên một bãi sân cỏ rộng lớn giống y như sân golf này.
Kiều Sâm đối với cuộc sống của Kiều Cảnh An cũng không hiểu biết nhiều, khi anh chứng kiến bóng lưng Kiều Cảnh An vững vàng ngồi trên lưng ngựa, có chút thất thần, làm ca ca, anh thậm chí ngay cả đệ đệ mình có biết cưỡi ngựa hay không cũng không rõ, nếu không phải bởi vì Kiều Cảnh An mất trí nhớ, có lẽ đời này hai huynh đệ bọn họ cũng chỉ có thể khắc khẩu rồi sau đó là xa cách lãnh đạm.
Quan Kì nhìn về phía thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa, Kiều Cảnh An cưỡi ngựa so với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn, thậm chí làm cho người ta cảm thấy được kinh diễm, không thể ngờ còn có người có thể mang theo ý cười ôn hòa, toát ra loại phong thái tiêu sái cùng tự nhiên như thế mà không phải là cố tỏ vẻ. Cô không khỏi có loại cảm giác ngỡ ngàng như được xuyên qua ngàn năm thời gian. Nếu là ngàn năm trước, thiếu niên này hẳn sẽ là vị công tử thế gia nào đó mang một thân hồng y, phi ngựa ngắm hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-bien-bai-gia-tu/177893/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.