Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cánh cửa đóng kín trước mặt cuối cùng cũng được mở ra, các bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng bước ra, Kiều An Sâm nằm trên giường được kéo ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch.
"Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân không bị tổn thương phần nguy hiểm, song miệng vết thương quá sâu, bệnh nhân mất rất nhiều máu, có lẽ phải rất lâu nữa mới tỉnh lại."
Trong phòng bệnh, sau khi mọi người tản đi, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, Kiều An Sâm vẫn bất tỉnh, lặng lẽ nằm đó.
Sơ Nhất nắm tay anh lặng lẽ khóc, trái tim bị dày vò mãi mới hồi phục, giống như bị một thế lực vô hình nào đó siết chặt, rồi đột nhiên buông ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại, hành hạ cô đến không yên.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm lại, luồng sáng trắng lạnh lẽo đột nhiên lóe trên đầu cô, ánh sáng chói lóa tràn ngập căn phòng, Sơ Nhất tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê man, phát hiện mình vẫn đang nắm tay Kiều An Sâm, cô vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn sang anh.
Kiều An Sâm vẫn nhắm chặt mắt, bờ môi tái nhợt.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Sơ Nhất, cả người cô chán nản không có sức lực.
"Cô...Sơ?" Người tới đứng ở cửa, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt kiên nghị, có phần quen mắt.
Buổi chiều người nọ đi cùng Kiều An Sâm tới.
"Có chuyện gì sao?" Sơ Nhất mở miệng mới nhận ra giọng mình khàn đặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-to-vien-cua-toi/2123380/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.