Hiệu quả của kem che khuyết điểm phát huy ngay tức thời, ít nhất cũng không có ai nhìn cổ của anh nữa, nhưng Kiều An Sâm cũng không biết còn phải dặm lại.
Nhưng cũng may, đến tối, vết răng nhạt đi rất nhiều, dù lớp che khuyết điểm đã nhạt bớt cũng không quá thu hút sự chú ý của người ngoài.
Cả ngày hôm nay, Sơ Nhất chìm trong xấu hổ không thể thoát ra được, khi nhớ lại những gì đã làm đêm qua, quả giống như bị ma quỷ quấn thân, đầu óc nóng lên đã làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Cô nằm vùi trong chăn, ngay cả khi nghe thấy tiếng Kiều An Sâm mở cửa, cũng chỉ kéo cao chăn che kín đầu, không còn mặt mũi gặp người.
Thực ra, cô cũng có chút bực mình.
Giận mình, giận cả anh.
Kiều An Sâm đứng cạnh tủ quần áo, cởi cúc áo sơ mi bằng một tay, tay kia tìm đồ ngủ, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát giường ngủ, suốt toàn bộ quá trình cho tới khi anh vào phòng tắm, Sơ Nhất cũng không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Tắm xong, Kiều An Sâm vén chăn nằm xuống, Sơ Nhất cũng giả vờ chết nằm im ở đó, giấu đầu hở đuôi nhắm chặt hai mắt, cho dù cảm nhận được ánh mắt anh rời trên mặt mình, cô cũng không muốn mở mắt để ý đến anh.
Kiều An Sâm nhìn cô mấy lần, sau đó giơ tay tắt đèn.
Hai người nằm sát cạnh nhau, không ai cử động, yên lặng người chết.
"Sơ Nhất." Cuối cùng, Kiều An Sâm không chịu được bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-to-vien-cua-toi/2123375/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.