Hai người ăn sạch hết đống thức ăn trên bàn, lúc nhân viên đến tính tiền, mí mắt giật giật một cái, sau đó chuyên nghiệp đưa hóa đơn cho bọn cô.
Sau khi thanh toán xong, Trình Lật kéo tay Sơ Nhất ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.
Khen ngợi quần áo, giày dép, lẫn túi xách của nhau xong, hai người đi dạo một vòng, lúc quay về, trên tay mỗi người cầm một ly trà sữa.
Lúc vẫy tay tạm biệt Trình Lật, Sơ Nhất vẫn còn mỉm cười, cô cảm thấy hôm nay là ngày vui vẻ nhất.
Lúc đẩy cửa đi vào, trong nhà chỉ có huyền quan là có ánh sáng, Sơ Nhất thay giày, cẩn thẩn đi vào nhà.
Kiều An Sâm nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên.
"Về rồi à?"
"Vâng, hôm nay em đi dạo phố luôn." Sơ Nhất đặt đồ lên bàn.
"Hôm nay anh ăn gì rồi?"
"Cà tím xào, canh rong biển, xương sườn." Kiều An Sâm hiếm như thấy cô vui vẻ như vậy, anh hơi nhíu mày.
"Lẩu có ngon không?"
Sơ Nhất gật đầu không ngừng, "Siêu ngon! Lẩu là món ăn mà đời này em không thể nào từ bỏ!"
Kiều An Sâm bị cô chọc cười, khóe miệng cong lên.
"Sau này thỉnh thoảng lại đi ăn."
Sơ Nhất chớp mắt.
"Ừ...em đi tắm đây."
Kể từ khi Trình Lật trở về, cuộc sống của Sơ Nhất cuối cùng cũng nghêng đón một chút xuân sắc, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài hưởng thụ cuộc sống.
Không phải đi mát-xa thì đi ăn uống chơi đùa, đương nhiên vui sướng nhất là mua sắm.
May mắn có Trình Lật nên Sơ Nhất không còn đặt tất cả tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-to-vien-cua-toi/1097663/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.