Edit + Beta: Heo 
Xe của Hoắc Chấp Tiêu đậu ở cổng làng, anh phải băng qua sông để tới làng. 
Đinh Dĩ Nam chỉ đơn giản đi đến nhà dân gần nhất và mượn hai chiếc khăn từ bà lão. Thấy anh ướt sũng khắp người, bà lão tốt bụng lấy máy sấy tóc ra. 
“Hai người làm sao vậy? Tóc tai đều ướt.” Bà lão hỏi. 
Đinh Dĩ Nam cùng Hoắc Chấp Tiêu đối mắt nhìn, Hoắc Chấp Tiêu ăn ý không có hé răng, Đinh Dĩ Nam nói: “Vừa nãy không cẩn thận rơi xuống sông.” 
“Cái sông kia cũng có thể rơi vào à?” Bà lão cười ha ha hai tiếng, “Bà thấy hai người hẳn là muốn bắt cá đi? Cá dưới sông không dễ bắt.” 
Đinh Dĩ Nam xấu hổ không dám nói bọn họ xuống sông nghịch nước, nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh, cậu nên nhận ra hành vi vừa rồi của trẻ con như thế nào, vì vậy câuh vùi đầu và chỉ lo lau nước trên người mình.  
“Vâng, đúng vậy.” Đinh Dĩ Nam nghe theo lời của bà lão, chí ít cũng bằng lòng với suy đoán của bà. Ít nhất, lý do đánh bắt cá chính đáng hơn là chiến đấu trong một cuộc thủy chiến. 
Dùng khăn lau, dùng máy sấy tóc thổi khô, quần áo trên người hai người vẫn còn hơi ẩm, nhưng ít nhất cũng không còn khó chịu như trước. 
Hai người nói tạm biệt với bà lão, tiếp tục hướng cửa thôn đi tới. 
Lúc này, mặt trời đã dần lặn về phía tây, tàn dư màu cam chiếu vào sau lưng hai người, để lại hai cái bóng dài trên con đường đất lầy lội. Hai bóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-thuc-my-hoc/202582/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.