Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Heo
Việc trang trí nhà của Lâm Quả đã kết thúc, chỉ có đồ đạc vẫn chưa được đưa vào nhà.
Trong suốt thời kỳ tân trang, Lâm Quả không bao  giờ quản việc nhà cửa. Cho dù là đặt sàn hay lắp tủ, Quách Nghĩa, thành viên trẻ nhất của công ty, sẽ giúp anh ta quan sát.
Hoắc Chấp Tiêu đã tiếp quản một dự án mới để cải tạo homestay, được đề xuất bởi Trương Huỷ, sư tỷ của Đinh Dĩ Nam.
Homestay đó nằm ở một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở trong nước, cơ sở vật chất ban đầu cũ kỹ và phong cách trang trí không đẹp bằng những homestay nổi tiếng trên mạng mấy năm gần đây. Chuyện xảy ra là ông chủ và Trương Huỷ là bạn học cấp 3. Khi hỏi ý kiến ​​của Trương Huỷ, Trương Huỷ nghĩ ngay đến thư viện nông thôn do Hoắc Chấp Tiêu thiết kế nên đã trực tiếp giới thiệu cho Hoắc Chấp Tiêu.
Nhưng Hoắc Chấp Tiêu có một công việc thiết kế nội thất khác do Lâm Quả giới thiệu. Đinh Dĩ Nam đã so sánh các ưu tiên và quyết định làm dự án homestay trước và bán sự ưu ái của Trương Huỷ.
Mạng lưới quan hệ thật kỳ diệu, hết thứ tự này đến thứ khác, tất cả đều do người khác giới thiệu. Trước đó, Đinh Dĩ Nam biết rằng vai trò của các mối liên hệ là rất quan trọng, nhưng phải đến khi trở thành ông chủ, cậu mới nhận ra vai trò của các mối liên hệ quan trọng như thế nào. 
Hoắc Chấp Tiêu càng ngày càng bận rộn, thường xuyên phải làm thêm giờ đến mười một hai giờ đêm. May mắn thay, Quách Nghĩa là một thanh niên chăm chỉ, luôn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Hoắc Chấp Tiêu giao cho cậu ta đúng thời hạn.
Thấy ngày càng có nhiều người đến hỏi ý kiến, Đinh Dĩ Nam quyết định thuê cho Hoắc Chấp Tiêu một trợ lý khác. Nhưng là lần này Quách Nghĩa tìm tới cậu.
“Cậu muốn từ chức?” 
Đinh Dĩ Nam rất bận, nghe được lời nói của Quách Nghĩa, chỉ cảm thấy đại não sắp nổ tung.
“Vâng, Đinh tổng.” Quách Nghĩa cúi đầu, thậm chí không dám nhìn vào mắt Đinh Dĩ Nam.
“Trong công việc có quá nhiều áp lực à?” Đinh Dĩ Nam nhớ lại Quách Nghĩa rất tích cực trong công việc, thậm chí còn chủ động hỏi có việc gì không, cậu thực sự không nghĩ ra lý do từ chức của Quách Nghĩa.
“Áp lực trong công việc… không sao.” Quách Nghĩa gãi gãi đầu, mơ hồ nói: “Tôi chỉ nghĩ rằng… tôi đang ở trạng thái không thích hợp với công việc này”.
“Trạng thái của cậu là gì?” Đinh Dĩ Nam không hiểu hỏi, “Tôi nghĩ trạng thái làm việc của cậu rất tốt.”
“Vừa mới xảy ra chuyện, tôi chỉ là …” Quách Nghĩa dừng lại, “Tôi hiện tại thật sự không muốn làm việc ở đây.”
“ Hoắc sư có phải là quá khắc nghiệt với cậu không?” Đinh Dĩ Nam nhất thời chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
“Không không.” Quách Nghĩa vội xua tay, “Hoắc tổng rất chuyên nghiệp, tôi sẵn lòng học hỏi từ anh ấy.”
“Vậy tại sao?” Đinh Dĩ Nam khó hiểu.
“Dù sao đó cũng là lý do của riêng tôi.” Quách Nghĩa nói. 
Đinh Dĩ Nam đột nhiên hiểu được một chút cảm giác của Hoắc Huân, cảm giác “từ chức” không thể giải thích này thật sự khiến người ta nôn nóng.
Nhưng so với Đinh Dĩ Nam, Quách Nghĩa còn áy náy hơn, dáng vẻ phập phồng của cậu ta hiển nhiên biết từ chức lúc này là không tốt, cho nên cậu ta không thể lên tiếng với Đinh Dĩ Nam.
“Ra vậy.” Đinh Dĩ Nam thở ra thỏa hiệp, “Cậu cũng biết hiện tại phòng làm việc của chúng ta thiếu nhân sự, cậu đột nhiên nói muốn từ chức, không ai tiếp quản công việc của cậu.”
Quách Nghĩa rốt cuộc ngẩng đầu nói: “Tôi biết, Đinh tổng, chuyện này đối với tôi thật sự là không suy nghĩ.”
“Nếu không như vậy đi.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi sẽ tuyển người mới càng sớm càng tốt. Cậu sẽ tiếp tục làm việc, sau đó khi người mới đến cậu sẽ rời đi.
“Còn phải đợi bao lâu?” Quách Nghĩa lộ ra vẻ do dự. 
“Nói cụ thể không dễ đâu.” Đinh Dĩ Nam nói, “nhưng đừng lo, tôi sẽ không kéo cậu.”
Tan tầm về đến nhà, Hoắc Chấp Tiêu vừa từ công trường về thì Đinh Dĩ Nam đã chuẩn bị bữa tối.
Không khó để nhận ra anh đã kiệt sức sau khi chạy ngoài trời một ngày, về đến nhà thì lười biếng dựa vào người Đinh Dĩ Nam để phục hồi máu, Đinh Dĩ Nam đi tới chỗ nào, anh liền đi theo chỗ ấy.
Đinh Dĩ Nam lấy bát đũa từ trong tủ ra, đặt lên bàn ăn, bất lực nói: “Hôm nay em cũng rất mệt.”
Hoắc Chấp Tiêu nghe xong liền đứng thẳng người, nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Vậy em ôm tôi.”
Đương nhiên Đinh Dĩ Nam cũng cần phải dựa vào Hoắc Chấp Tiêu để phục hồi máu, lúc này mới cười mở ra ghế nói: “Ăn trước đi.”
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Đinh Dĩ Nam mở đầu nói: “Quách Nghĩa sắp từ chức.”
“Từ chức?” Phản ứng của Hoắc Chấp Tiêu cũng giống như Đinh Dĩ Nam, “Tại sao?” 
“Em không biết, chính là chỉ muốn rời khỏi đây.” Đinh Dĩ Nam lắc đầu, “Em để cậu ấy đi làm trước, em sẽ tuyển thêm hai ba người mới sớm nhất có thể.”
Đinh Dĩ Nam nói có vẻ nhẹ, nhưng thực sự tuyển dụng nhân viên mới không phải là chuyện đơn giản. Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên biết điều này, và nói với Đinh Dĩ Nam: “Bà xã vất vả rồi.”
Sức mạnh của lời nói thường lớn hơn tưởng tượng. Đinh Dĩ Nam thừa nhận rằng những lời nói đơn giản của Hoắc Chấp Tiêu đã an ủi cậu. Cậu nhướng mắt nhìn Hoắc Chấp Tiêu ở phía đối diện nói: “Ông xã em cũng vất vả rồi.”
Kết quả vừa dứt lời, một thứ gì đó không yên bên dưới leo lên đùi cậu.
Hoắc Chấp Tiêu nhìn thẳng Đinh Dĩ Nam và ám chỉ: “Ông xã em vất vả thật.”
Đinh Dĩ Nam giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Chấp Tiêu, tiếp tục gắp rau, đồng thời đưa chân phải lên chân trái, khiến chân của Hoắc Chấp Tiêu trượt xuống.
Hoắc Chấp Tiêu dường như không muốn từ bỏ, lại móc bắp chân của Đinh Dĩ Nam ra, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam trên bàn ăn đột nhiên vang lên.
“Lâm Quả?”
Đinh Dĩ Nam kỳ quái thì thầm một câu, và sau đó nhấn nút trả lời: “Xin chào, Lâm tiên sinh.”
“Cho tôi thông tin liên lạc của Quách Nghĩa.” Lâm Quả nói thẳng, thậm chí không nói lời khách sáo nào.
“Anh không có WeChat của cậu ấy sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
Quách Nghĩa chịu trách nhiệm giúp Lâm Quả trang trí, và cần báo cáo với Lâm Quả thường xuyên. Mấy ngày trước Đinh Dĩ Nam còn nghe Quách Nghĩa nói Lâm Quả vừa quay xong một bộ phim mới, mới trở về thành phố mời cậu ấy đi ăn tối.
“Cậu ta bôi block tôi.” Lâm Quả nói.
“…”
Thông thường, nhân viên chặn khách hàng nên bị đuổi thẳng.
Mà từ nơi sâu xa Đinh Dĩ Nam luôn cảm thấy không đúng. Quách Nghĩa là người ngay thẳng và trung thực, không bao giờ có bất kỳ lời phàn nàn nào về công việc của mình. Nếu cậu ta block khách hàng thì phải có lý do đặc biệt.
Khi Quách Nghĩa từ chức hôm nay, cậu ấy nói rằng đã xảy ra chuyện, Đinh Dĩ Nam có lý do để tin rằng những điều này nên liên quan đến Lâm Quả.
“Xin lỗi, Lâm tiên sinh.” Đinh Dĩ Nam sắp xếp lại suy nghĩ của mình và mở lại, “Tôi có thể hỏi cậu ấy tại sao lại chặn anh không?”
“Tôi ngủ với cậu ta.” (Surprised)
“…”
Đinh Dĩ Nam muốn ấn huyệt nhân trung vì cậu biết rằng Quách Nghĩa là trai thẳng.
Trước có lần ba người liên hoan, họ nói về việc tìm đối tượng. Quách Nghĩa cho biết mẫu người lý tưởng của cậu là một người đẹp dịu dàng, tóc dài, dù thế nào cũng không thể giống với tên Lâm Quả yêu nghiệt này.
Đinh Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh và nói với Lâm Quả: “À, Lâm tiên sinh, tôi sẽ hỏi ý kiến ​​của cậu ấy trước, sau đó mới quyết định có cung cấp cho anh thông tin liên lạc của cậu ấy hay không.”
Cúp máy, Đinh Dĩ Nam đau đầu xoa xoa lông mày, sao sau khi làm ông chủ lại gặp phải nhiều chuyện khó xử như vậy?
Buổi tối trước khi đi ngủ, Đinh Dĩ Nam nằm nửa người trên giường, vẻ mặt buồn bực gõ màn hình điện thoại.
Một lúc sau, cậu xóa hết những bài luận nhỏ ở phần đầu vào, thở dài nói: “Em quyết định thi chuyên viên tâm lý.”
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Chấp Tiêu, người đang trả lời email, hỏi. 
“Việc chăm sóc nhân viên này quá khó.” Đinh Dĩ Nam nói, “Em không biết phải nói thế nào với Quách Nghĩa”.
“Trực tiếp hỏi cậu ta?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chỉ cần nói rằng hai ông chủ của anh là người đồng tính, đồng tính luyến ái cũng không đáng sợ như vậy.”
“Cậu ấy có thể không chấp nhận được.” Đinh Dĩ Nam nói, “Cậu ấy cũng đến từ một vùng nông thôn, có lẽ cậu ấy rất bảo thủ trong suy nghĩ.”
“Em quên em gái của mình rồi sao?” Hoắc Chấp Tiêu mỉm cười.
“… Cũng đúng.”
Đinh Dĩ Nam nhấc điện thoại lên một lần nữa và định nói chuyện vui vẻ với Quách Nghĩa thì điện thoại của Hoắc Chấp Tiêu trên bàn cạnh giường vang lên. Anh liếc nhìn nó, không thể rảnh tay để gõ, sau đó nhấn nút trả lời và bật chế độ rảnh tay.
“Alo.” Hoắc Chấp Tiêu thờ ơ nói.
“Chúc mừng.” Giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Huân phát ra từ điện thoại, “Dự án bảo tàng điện ảnh trong thành phố, tôi xác nhận đã giao cho anh, ngày mai sẽ phát văn bản công khai.”
Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu liếc nhau, trong mắt hai người đều mang theo niềm vui cùng sự kiềm chế.
Trước khi đấu thầu, Hoắc Chấp Tiêu đã làm ít nhất 5-6 thiết kế, đương nhiên cũng xem xét các yếu tố thương mại mà Hoắc Huân nói, nhưng cuối cùng anh nhất định phải sáng tạo thiết kế và thêm hiệu ứng hình ảnh 3D mắt thường trong toàn bộ bảo tàng đem toàn bộ viện bảo tàng trở thành một thế giới của phim. 
Hoắc Huân sẽ gọi điện thoại chúc mừng, giống như lúc ông ta yêu cầu Đinh Dĩ Nam ra giá, cho thấy thái độ của ông ta đã dịu đi.
Thật ra điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hai tháng nay Hoắc Chấp Tiêu không có năng lực như ông tưởng tượng, mà công việc làm ăn ngày càng tốt hơn, studio nhỏ này cũng dần có tiếng tăm.
“Còn một chuyện nữa.” Hoắc Huân lại nói, “Tại lễ trao giải cuối tháng, tôi sẽ là khách mời danh dự.”
Đinh Dĩ Nam hơi khó hiểu khi nghe những lời này, và vô thức nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu vừa bấm mở email mới, hướng màn hình máy tính về phía Đinh Dĩ Nam thì thấy nội dung trên là thông báo đề cử cho một giải thưởng kiến ​​trúc nào đó, và giải thưởng kiến ​​trúc đó trước đây chính là giải do Đinh Dĩ Nam bình chọn cho Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Huân nói: “Mặc dù tôi không chắc anh có thể đoạt giải hay không, nhưng tôi vẫn mong anh có thể đứng trên bục giảng cùng tôi”.
“Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu đáp một tiếng.
Lời nói của Hoắc Huân, tựa hồ hy vọng Hoắc Chấp Tiêu sẽ cho ông dài mặt mũi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông đã gián tiếp công nhận năng lực của Hoắc Chấp Tiêu.
Khi Hoắc Chấp Tiêu cúp máy, Đinh Dĩ Nam hỏi anh, “Anh đã sẵn sàng ngả bài với Hoắc tổng chưa?”
“Anh luôn luôn OK.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Điều đó chủ yếu phụ thuộc vào việc em có muốn hay không thôi.”
Đinh Dĩ Nam trước giờ không muốn xảy ra chuyện thị phi với Hoắc Huân, thứ nhất là cậu cảm thấy đau đầu và muốn tránh đi trong tiềm thức, thứ hai là cậu sợ sự tức giận của Hoắc Huân sẽ cản trở sự phát triển phòng làm việc của hai người.
Tất nhiên, yếu tố thứ hai chiếm tỷ trọng lớn hơn.
Giờ đây, phòng làm việc đang dần đi đúng hướng, Đinh Dĩ Nam cũng đã mở rộng các mối quan hệ của mình. Cậu suy nghĩ một lúc và nói, “Vậy thì, sau lễ trao giải, em sẽ ngả bài với ba anh.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.