Edit + Beta: Heo Hoắc Huân không gọi điện mà nhắn tin dò hỏi Đinh Dĩ Nam, cho thấy muốn cậu suy nghĩ rõ ràng và đừng vội trả lời. Mặc dù Đinh Dĩ Nam sẽ không xem xét việc quay lại văn phòng Cửu Sơn một lần nữa, nhưng cậu phải thừa nhận bị ông chủ cũ thuê trở lại, cảm giác này thật sự không vui chút nào. Cậu đưa màn hình điện thoại cho Hoắc Chấp Tiêu hỏi: ” Hoắc tổng có nhượng bộ không?” Theo nhận thức của Đinh Dĩ Nam, Hoắc Huân không phải là người chịu thua Hoắc Chấp Tiêu. Có lẽ như lời của Hoắc Chấp Tiêu nói, Hoắc Huân cho rằng việc từ chức của Hoắc Chấp Tiêu chỉ là một trò đùa, nhưng khi nhận ra không phải như vậy, ông lại trở nên lo lắng. “Chút nhượng bộ này tính là gì.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Sau này anh còn muốn cưới em về nhà.” Cưới nhau về nhà ra mắt công khai, khó hơn là từ chức. Đinh Dĩ Nam không có trả lời, cậu thực tế hơn Hoắc Chấp Tiêu rất nhiều, chuyện tình cảm không ai chắc chắn được. Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đã quá xa rồi, tốt hơn hết hãy sống tốt ở hiện tại. Sáng hôm sau, Đinh Dĩ Nam nhận được cuộc gọi từ Hoắc Huân. Đúng lúc này, cậu đang sắp xếp khách sạn và chuyến bay cho những vị khách được mời, trên màn hình điện thoại di động đột nhiên xuất hiện chữ “Hoắc Huân”, điều này làm cho tinh thần cậu rối loạn một giây. Vốn dĩ cậu định trả lời Hoắc Huân trong giờ nghỉ trưa, nhưng không ngờ Hoắc Huân lại khó kìm nén như vậy, trực tiếp gọi điện thoại thúc giục cậu. “Hoắc tổng, xin chào.” Đinh Dĩ Nam trả lời điện thoại. “Đang suy nghĩ thế nào rồi?” Hoắc Huân hỏi thẳng. Đúng là phong cách của ông chủ cũ, không chút dây dưa dài dòng. “Buổi trưa tôi định liên lạc lại với ngài,” Đinh Dĩ Nam nói trước, biểu thị cậu không cố ý để Hoắc Huân leo cây, “Chính là, Hoắc tổng, tôi đã bắt đầu làm việc ở đây, cũng không có ý định rời đi trong thời gian ngắn. “ “Tôi đã nói, cậu có thể tùy ý cân nhắc tiền lương hàng năm.” “Đây không phải là câu hỏi về tiền lương hàng năm.” Bây giờ cậu đã từ chức, Đinh Dĩ Nam không còn phải nói chuyện với Hoắc Huân một cách cung kính nữa. Cậu nói tiếp: “Tôi có một môi trường làm việc rất tự do ở đây. Tôi nghĩ điều này quan trọng hơn tiền lương”. “Ý cậu là cậu làm việc ở đây không tự do?” Hoắc Huân hỏi. “Tôi không không tự do.” Đinh Dĩ Nam mím môi nói, “… mà ông chủ của tôi cũng thế.” Đầu bên kia điện thoại im lặng trong hai giây, khi giọng nói đó lại vang lên, lờ mờ cảm nhận được cơn giận của Hoắc Huân đã. “Đây là những gì các cậu đã thương lượng?” “Không.” Đinh Dĩ Nam nói sự thật, chỉ phớt lờ mối quan hệ của cậu với Hoắc Chấp Tiêu, “Tôi quyết định từ chức trước mà không thảo luận với Hoắc sư. Hoắc sư có thể đã bị ảnh hưởng bởi tôi.” “Đương nhiên là nó bị ảnh hưởng bởi cậu!” Giọng điệu của Hoắc Huân đột nhiên cao lên, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại, “Trợ lý Đinh, tôi ngưỡng mộ khả năng làm việc của cậu, nên tôi cũng hiểu tại sao Chấp Tiêu lại dựa vào cậu nhiều như vậy.” Trái tim Đinh Dĩ Nam lập tức nổi lên một hàng cảnh cáo, cậu có điềm báo Hoắc Huân sẽ bắt đầu giở trò mềm mỏng, kiểu tiếp cận nhẹ nhàng này không dễ đối phó, rất mất thời gian. “Có thể cậu nghĩ rằng tôi đã tạo quá nhiều áp lực cho Chấp Tiêu, thế nhưng suy bụng ta ra bụng người, cậu đứng ở lập trường của tôi thì sẽ biết, tôi này cũng chỉ vì muốn tốt cho nó.” “Điều này……” “Thiết kế kiến trúc cũng được chia thành chủ đạo và không chủ đạo. Những thiết kế không chủ đạo như của nó không phù hợp để đầu tư thương mại. Hiện tôi đang để nó thích nghi với mô hình kinh doanh để tạo nền tảng cho nó tiếp quản Văn phòng Cửu Sơn trong tương lai. Cậu nghĩ lại xem, liệu những thiết kế kỳ quái của nó có được khách hàng nhận ra không? Chúng có thể được đồng nghiệp trong văn phòng nhận không? “ Đinh Dĩ Nam không phải là dân chuyên nghiệp, không hiểu thế nào là chính thống, thế nào là không chính thống. Nhưng cậu muốn nói rằng ít nhất thì Hoắc Chấp Tiêu cũng đã được cậu chấp thuận. Việc sáng tạo nghệ thuật không nhất thiết phải gắn liền với thương mại. Những gì Hoắc Huân nói đã khiến Đinh Dĩ Nam cảm thấy rằng sự ra đi của Hoắc Chấp Tiêu là một lựa chọn đúng đắn. Nhưng nói như vậy, dựa vào kinh nghiệm của mình, cậu không thể nói cho Hoắc Huân biết đến đạo lý này, anh cậu còn cách nào khác đành phải trả lời: “Hoắc tổng, tôi nghĩ ngài rất có lý, sự chấp thuận của công chúng là quan trọng nhất.. “ “Nếu cậu biết thì tốt.” Hoắc Huân nói, “Tối hôm qua tôi đột nhiên liên lạc với cậu vì nghe nói tên nhóc hôi hám này tự mình mở studio. Nó có biết làm lại từ đầu khó khăn như thế nào không?” “Thật sự là không dễ dàng.” Đinh Dĩ Nam lên tiếng, sau đó đổi chủ đề, “Nhưng Hoắc sư hình như đã nhận được khách hàng mới.” “Nó muốn làm thiết kế nội thất sao?” Hoắc Huân hừ lạnh, “Sao toàn những dự án không ra gì vậy? “Nhưng …” Đinh Dĩ Nam dừng lại, cố ý chậm rãi nói, “Dự án mới mà ngài sắp xếp cho anh ấy cũng là thiết kế nội thất mà?” Nhiều người đã quen với việc chỉ trích người khác, nhưng họ hoàn toàn quên rằng tự phản ánh bản thân là điều kiện tiên quyết để phê bình người khác. Hoắc Huân hiển nhiên không nhận ra rằng công việc mà ông ta yêu cầu Hoắc Chấp Tiêu làm là một dự án mà ông ta không coi ra gì. Lời nói của Đinh Dĩ Nam đã trúng đích, lần này điện thoại đã im lặng rất lâu. “Không giống nhau.” Hoắc Huân nói chậm rãi, giọng điệu không được tự nhiên như trước, giọng nói cũng không còn mạnh mẽ như trước. “Tôi có thể đảm bảo sinh hoạt cho nó. Nó ra ngoài làm một mình. Thiết kế nội thất có thể hỗ trợ chi phí cho nó sao? ” “Ngài nói đúng.” Đinh Dĩ Nam đồng ý, “Vậy ngài có muốn trước hết dằn vặt anh ấy một hồi không? Khi anh ấy phát hiện không thể chống đỡ, tự nhiên sẽ trở lại với ngài.”. Hoắc Huân lại im lặng, một lúc sau mới buông xuống câu “Cũng được”, sau đó cúp điện thoại. Đinh Dĩ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu phát hiện Hoắc Huân tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là người vô lý. Khi nhận ra sơ hở trong logic hành vi của mình, ông ta sẽ không còn bướng bỉnh nữa, bởi vì điều đó trông có vẻ hơi thiếu tôn trọng. Không dễ dàng tìm ra sơ hở của Hoắc Huân, Đinh Dĩ Nam không chắc sau này có thể đối phó như thế này hay không. Nếu Hoắc Huân phát hiện ra thân phận thật sự không phải là “trợ lý” mà là “con dâu” … Cậu cảm thấy đau đầu khi chỉ nghĩ về nó, Đinh Dĩ Nam gần như hy vọng rằng ngày này sẽ không bao giờ đến. Khi những ngày cuối tuần đến gần, bữa tiệc ăn mừng của Lâm Quả đã sắp xếp xong mọi mặt và chỉ còn đợi chính Lâm Quả xác nhận. Đại minh tinh đúng là đại minh tinh, cho tới bây giờ, Đinh Dĩ Nam đều không thấy khách hàng trước mặt, mà Hoắc Chấp Tiêu bên kia cũng giống như vậy. “Trợ lý của anh ta yêu cầu anh đến hiện trường chiều nay.” Hoắc Chấp Tiêu dựa vào tường trên hành lang, nhìn Đinh Dĩ Nam chuẩn bị ra cửa. “Hôm nay anh ta về nước.” Đinh Dĩ Nam chỉnh lại cà vạt trước gương soi toàn thân, “Bên em đã hẹn đến địa điểm tổ chức tiệc vào buổi sáng.” “Vậy thì em sẽ cho anh biết trước,” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Người của anh ta có dễ tiếp xúc không?” “Được.” Đinh Dĩ Nam vỗ cằm Hoắc Chấp Tiêu, sau đó vội vàng xách túi đi ra ngoài. Tiệc mừng được tổ chức tại một quán bar dành cho hội viên cao cấp, nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà. Không gian riêng tư rất tốt. Những người không có thư mời thậm chí không thể đến tầng có quán bar. Đinh Dĩ Nam cùng Viên Phong và những người khác đã đợi trong quán bar chưa mở cửa gần một giờ thì Lâm Quả và các nhân viên trong đội của anh ta khoan thai đến chậm. Cả Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu đều chưa từng xem các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Lâm Quả trước đây, nhưng sau khi nhận việc, cả hai đã xem bộ phim đoạt giải của Lâm Quả. Phải nói rằng cho dù hai người họ kén phim như vậy, họ không thể tìm ra điểm đáng phàn nàn trong diễn xuất của Lâm Quả. Cách màn ảnh lớn hoàn toàn không có cảm giác gì, hiện tại thấy Lâm Quả thực sự, ngay cả Đinh Dĩ Nam, người không theo đuổi minh tinh, cũng phải thở dài. Đại minh tinh thực sự khác với những người bình thường, tựa hồ giơ tay nhấc chân bên trong đều lộ ra một luồng tiên khí. Lâm Quả cao khoảng một mét tám mươi, vẻ ngoài thanh tú và một vòng eo thon gọn, ngay khi nhìn thấy anh ta, trong đầu Đinh Dĩ Nam nảy ra một ý tưởng: Người này đáp ứng tiêu chuẩn thẩm mỹ của Hoắc Chấp Tiêu. “Anh sắp xếp thế nào với giới truyền thông?” Lâm Quả hỏi Viên Phong, người đang đứng cạnh anh ta khi đi dạo quanh quán. “Thống nhất mời những người truyền thông rời đi sau chín giờ.” Viên Phong trả lời: “Những người này đã được đánh tiếng rồi”. “Tôi biết.” Lâm Quả dừng lại và không biểu cảm nhìn Viên Phong, “Ý tôi là những người của giới truyền thông, những người không được mời.” “Đừng lo lắng về điều này.” Viên Phong nói, “Chúng tôi đã sắp xếp một phòng cho khách nghỉ ngơi trong khách sạn ở tầng dưới. Những tay săn ảnh đó không thể vào, họ sẽ không biết ai ở cùng phòng với ai.” Mấu chốt là câu cuối cùng, có nghĩa là mấy vị khách này có thể tự do bung xoã. “Chà, tốt.” Lâm Quả hài lòng đáp lại, rồi hỏi về việc sắp xếp cho buổi tối. Ít nhất trước chín giờ, đây là một bữa tiệc ăn mừng nghiêm túc, với tháp champagne và bánh ăn mừng. Nhưng sau chín giờ, sẽ có nhiều phân đoạn để vận động bầu không khí, chẳng hạn như biểu diễn múa cột, v.v. Viên Phong đã ký một thỏa thuận với Lâm Quả, không chỉ để đảm bảo việc thưởng thức trò chơi, mà còn đảm bảo rằng anh ta không bị gây rắc rối, đây cũng là lý do tại sao bên anh ta tính phí rất cao. Sau khi thương lượng xong tất cả các vấn đề trong ngày tiệc, cả nhóm dự định cùng nhau rời quán bar. Đinh Dĩ Nam tình cờ đi theo đường chéo phía sau trợ lý Lâm Quả, cậu lấy điện thoại di động ra gửi cho Hoắc Chấp Tiêu một tin nhắn: Thật may là không khó tiếp xúc. Viên Phong từng nói với Đinh Dĩ Nam trong một cuộc trò chuyện nhỏ rằng một số khách hàng rất kén chọn và thậm chí có những yêu cầu cụ thể về ánh sáng cho bữa tiệc. Một số khách hàng sẽ tạm thời thay đổi ý định, đã đặt địa điểm rõ ràng, và đột nhiên yêu cầu thay thế tạm thời. Đinh Dĩ Nam mấy ngày nay không thấy Lâm Quả ‘hiện thân’, luôn cảm thấy đại minh tinh như vậy sẽ là người khó hầu hạ, không ngờ quá trình hôm nay lại suôn sẻ đến không ngờ. [Hoắc Chấp Tiêu: Anh đang ở cổng nhà mới của anh ta] [Hoắc Chấp Tiêu: Trợ lý của anh ta yêu cầu anh đến ngay bây giờ, nhưng một bóng người cũng không có] [Hoắc Chấp Tiêu: Hắn đang đùa anh à? 】 [Hoắc Chấp Tiêu: 300 tuổi tức giận.jpg】 Đinh Dĩ Nam nhìn biểu tượng cảm xúc muốn cười một tiếng, tiếp tục trả lời Hoắc Chấp Tiêu. [Đinh Dĩ Nam: Bên em cũng đã đợi anh ta gần một giờ đồng hồ]. ngôn tình sủng [Đinh Dĩ Nam: Hiện giờ bên này đã kết thúc, anh ta chắc đang qua bên anh] Ngay sau khi tin tức được gửi đi, Đinh Dĩ Nam đã nghe được cuộc nói chuyện giữa trợ lý Lâm Quả và Lâm Quả. “Anh Lâm, bây giờ anh về nhà mới à?” “Đi ăn cơm trước.” “Nhà thiết kế mà Tống tiểu thư giới thiệu đã đến.” “Vậy bảo hắn trở về ăn cơm rồi tới sau.” “Hay là, gọi hắn cùng đi?” Trợ lý đẩy kính, trầm giọng nói: “Tôi đã nhìn thấy hắn rồi, hắn hoàn toàn là gu của anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]