Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Heo
Trên thực tế, Đinh Dĩ Nam đã không sử dụng chiếc gậy mát xa điện đó trong một thời gian dài. Cậu thường bận rộn với công việc, và cậu không có suy nghĩ nào như vậy cả. Bên cạnh đó, cậu không phải là người sống buông thả, có nhu cầu sinh lý bình thường và có thể cùng bạn trai giải quyết.
Lý do tại sao chiếc máy rung này vẫn còn ở nhà vì ngăn kéo bàn cà phê là nơi duy nhất trong nhà để những món đồ vô dụng. Cũng giống như chuồn chuồn tre, nó có nghĩa là bị lãng quên sau khi được đưa vào.
Nhưng giờ Đinh Dĩ Nam lại độc thân, đồng nghĩa với việc chiếc gậy massage này có giá trị sử dụng trở lại. Cân nhắc rằng có thể có những tình huống mà cậu muốn sử dụng nó một cách bất chợt trong tương lai, Đinh Dĩ Nam nghĩ về nó, và cuối cùng giải phóng cây gậy tử thần xã hội khỏi lãnh cung và đặt nó vào ngăn kéo của bàn cạnh giường.
Ngày hôm sau, Đinh Dĩ Nam tắt máy trong một ngày. 
Cảm giác thật sảng khoái khi hoàn toàn buông bỏ công việc, thoải mái nép mình trên ghế sô pha, đọc sách và tắm nắng, nấu những món ăn phức tạp một cách cẩn thận. Thời gian trong ngày này hoàn toàn là của riêng mình, như thể cuộc sống đã trôi chậm lại.
Ngoài sự bất tiện là chỉ có thể sử dụng tiền mặt khi ra ngoài mua đồ ăn, thì việc tránh xa điện thoại di động cũng đồng nghĩa với một kỳ nghỉ tốt.
Vừa mới thư thái một ngày, tâm hồn của động vật xã hội vẫn cảm thấy có chút bất an.
Lấy điện thoại di động ra, khởi động máy, tin nhắn tới dồn dập. Hoắc Chấp Tiêu quả nhiên lại sáng sớm gọi điện thoại tới, nhưng Đinh Dĩ Nam phỏng đoán anh cũng không có việc gì.  Ngược lại, một cuộc gọi nhỡ khác trên màn hình khiến thần kinh của Đinh Dĩ Nam căng thẳng.
“Vâng, Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam trả lời điện thoại, một mực cung kính nói, “Ngài tìm tôi ạ?”
“Điện thoại di động tại sao tắt máy?” Âm thanh Hoắc Huân từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, mang theo uy nghiêm  người đứng công ty: “Tôi đã nhấn mạnh trong một cuộc họp rằng không được tắt điện thoại trong kỳ nghỉ rồi mà?”
Mọi động vật xã hội đều không muốn nhận cuộc gọi từ sếp trong kỳ nghỉ, nhưng trên thực tế, trừ khi đó là một người không quan trọng với công ty, còn không thì nghỉ phép đồng nghĩa với việc phải hợp tác với đồng nghiệp của mình.
“Vâng.” Đinh Dĩ Nam yếu ớt mà trả lời.
Hoắc Huân không chỉ trích việc tắt máy nữa, đi thẳng vào chủ đề hỏi: “Tại sao hai ngày liền Hoắc Chấp Tiêu không đến làm việc?”
“Anh ấy …” Đinh Dĩ Nam muốn nói rằng Hoắc Chấp Tiêu cũng đang đi nghỉ, nhưng vừa suy nghĩ, không có nhà thiết kế nào bắt đầu đi nghỉ ngay khi bắt đầu dự án mới. Nếu cậu nói như vậy, e rằng Hoắc Huân sẽ càng không hài lòng.
“Anh ấy vẽ tranh ở nhà.”
Nói ra câu nói này, Đinh Dĩ Nam cũng cảm thấy được chột dạ. Cậu không thích cảm giác hiện tại, hoàn thành công việc không tốt, chờ bị sếp phê bình.
Nhân viên sợ ông chủ, cũng giống như học sinh sợ giáo viên. Nhưng nếu phải nói điều gì đó, Đinh Dĩ Nam không sợ Hoắc Chấp Tiêu. Bởi vì ngay cả khi cậu không hành động đúng với ý định của Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu sẽ chỉ trút bỏ sự bất mãn của mình ngay lập tức, thay vì lo lắng về điều đó.
Nhưng Hoắc Huân thì khác. Những lời phê bình của ông luôn được khắc phục tại chỗ, phần còn lại hãy để nhân viên rút kinh nghiệm. Hơn nữa, kế toán của ông ấy rõ ràng lỗi của nhân viên hơn, nhưng lương tới tay lại nói lên một sự thật: sếp không hài lòng với bạn.
So sánh giữa hai người, Đinh Dĩ Nam đã nhận ra rõ ràng rằng áp lực công việc của cậu hầu như đều đến từ Hoắc Huân.
“Tôi đã yêu cầu cậu đảm bảo rằng nó sẽ tới đúng giờ làm việc trong công ty chưa?” Hoắc Tấn hỏi.
“Vâng.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tôi không quan tâm cậu có đi nghỉ hay không,” Hoắc Huân nói, “Để nó đến văn phòng làm việc vào ngày mai.”
Chắc chắn, mọi thứ về một kỳ nghỉ tốt đẹp chỉ là ảo tưởng, và không có cách nào để các loài động vật xã hội có thể tách biệt công việc và cuộc sống.
Sáng hôm sau, nhà của Hoắc Chấp Tiêu đã vang lên tiếng Night After Aria. 
Đinh Dĩ Nam vào bếp và mở ngăn tủ quen thuộc, nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng khung cảnh trong ngăn kéo khác với những gì cậu nhớ.
Không biết tạp dề đã từng dề ở đâu, nhưng đã thay bằng ba chiếc tạp dề hình thú mới tinh. Một con mèo, một con thỏ và một con cáo.
Ba chiếc tạp dề đều có màu Morandi, không cùng đẳng cấp với những chiếc tạp dề kẻ sọc có thể thấy ở khắp mọi nơi trong chợ thực phẩm.
Đinh Dĩ Nam không biết tâm tình nhàn nhã của Hoắc Chấp Tiêu đến từ đâu, ngay cả tạp dề cậu không dùng cũng phải thay bằng thứ gì đó phù hợp với thẩm mỹ của anh. Cậu lấy tạp dề cáo từ trong ngăn kéo ra và mặc vào, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.
Một lúc sau, tiếng micro biến mất, trong phòng khách có tiếng bước chân kéo dép lê.
Hoắc Chấp Tiêu không có đi tới tủ lạnh, mà là đi thẳng về phía Đinh Dĩ Nam, từ phía sau ôm lấy cậu, uể oải trên người cậu nói: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Đinh Dĩ Nam bình tĩnh lật trứng rán trong tay, nhẹ giọng nói: “Đi rửa mặt.” 
Trò đùa dai không mang lại hiệu quả như mong đợi, dường như Hoắc Chấp Tiêu cảm thấy hơi ngán ngẩm. Anh lùi lại một bên, chống một tay lên bàn, nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Cậu tức giận sao?”
Không chỉ có giận mà còn có oán. Đinh Dĩ Nam nói một cách trống rỗng, “Không.”
Hoắc Chấp Tiêu nhìn Đinh Dĩ Nam một cái, buông câu “Cáo rất thích hợp với cậu”, sau đó rời đi đi vào phòng tắm.
Khi Hoắc Chấp Tiêu đi rửa mặt ra, Đinh Dĩ Nam đã đặt một bữa sáng thịnh soạn lên bàn.
Cậu gỡ tạp dề xuống, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Ăn cơm đi rồi đến văn phòng đi làm.”
Hoắc Chấp Tiêu mở ra ghế tựa ngồi xuống, hỏi: “Cậu  không phải còn nghỉ sao?”
“Tôi nghỉ phép.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Anh đi làm.”
“Không đi.” Hoắc Chấp Tiêu lập tức nói.
Đinh Dĩ Nam đau đầu mà thở ra một hơi, khuyên nhủ: “Dự án Tam Dương thôn vừa mới bắt đầu, anh nghỉ phép ở nhà để làm gì?”
“Ta ở nhà vẽ tranh.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Vậy tại sao không đến văn phòng?” Đinh Dĩ Nam nói, “Môi trường văn phòng tốt, cấu hình máy tính cũng cao hơn, thuận tiện hơn ở nhà”.
“Đinh trợ,” Hoắc Chấp Tiêu nhướng mắt nhìn Đinh Dĩ Nam hơi sốt ruột, “Tôi nói rồi, không đi.”
Đinh Dĩ Nam mơ hồ nhận thấy cảm xúc của Hoắc Chấp Tiêu không đúng, vì vậy cậu mím môi hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không muốn đi.” Hoắc Chấp Tiêu lại cụp mắt xuống, chuyên tâm ăn sáng.
Trong lòng Đinh Dĩ Nam chợt lóe lên một cảm giác kỳ quái, khoảnh khắc tiếp theo, dường như cậu đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Hoắc Chấp Tiêu. Cậu không còn thuyết phục Hoắc Chấp Tiêu đi làm nữa, mà nhặt rác nhà bếp mới ra và nói, “Tôi sẽ xuống lầu ném rác.”
Ném túi rác vào thùng rác bên ngoài tòa nhà của đơn vị chờ đợi, Đinh Dĩ Nam dành một phút để phát triển tinh thần, sau đó bấm số của Hoắc Huân.
“Hoắc tổng, là tôi.” Đinh Dĩ Nam nói, “Hoắc sư hôm nay không muốn đi làm.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc lại, Đinh Dĩ Nam cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng Hoắc Huân nhíu mày. Quả nhiên, thanh âm Hoắc Huân lạnh lùng truyền đến: “Hiện tại cậu đang hỏi tôi giải pháp sao?”
“Không phải.” Đinh Dĩ Nam nói, “Ngài cũng biết về Giải thưởng Lam Điểm, và Hoắc sư chắc chắn phải bận tâm đến việc đó. Các đồng nghiệp trong văn phòng không quá xem trọng anh ấy, vì vậy … ngài cho anh ấy thêm vài ngày để cho anh ấy từ từ. “
Hoắc Chấp Tiêu không nói tại sao anh không muốn đi làm, nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn có thể đoán được bao nhiêu. Nếu cậu không đi nghỉ, ít nhất Hoắc Chấp Tiêu sẽ có người đi cùng, đến văn phòng cũng không ngại lắm.
Nhưng vấn đề là Đinh Dĩ Nam vẫn đang trong kỳ nghỉ, đã yêu cầu Hoắc Chấp Tiêu đến văn phòng một mình để đối mặt với những lời đàm tiếu đó, thật ra thì Đinh Dĩ Nam cũng không vui vì ông chủ của mình bị đối xử như vậy.
Hoắc Huân im lặng một hồi sau khi nghe Đinh Dĩ Nam nói xong, cuối cùng buông tay, “Tuần sau để nó đến văn phòng.”
Đinh Dĩ Nam trở về nhà, cầm cuốn sách hôm qua chưa đọc xong, sau đó trở về nhà của Hoắc Chấp Tiêu. 
Lúc này Hoắc Chấp Tiêu đã ăn sáng xong từ lâu, bát đĩa cũng đã ném vào bên trong máy rửa bát. Đinh Dĩ Nam vốn cho là Hoắc Chấp Tiêu sẽ không biết dùng máy rửa bát, nhưng không ngờ rằng anh vẫn có những lẽ sống thông thường cơ bản.
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không trở lại.” Hoắc Chấp Tiêu nghiêng nửa người ra khỏi phòng làm việc, trên mặt đeo một cặp kính gọng đen.
Hoắc Chấp Tiêu  bị cận thị rất nhẹ, và thường chỉ đeo kính khi vẽ tranh. Ngược lại, chỉ cần anh ta đeo kính, điều đó có nghĩa là anh ta đang làm việc.
Nhìn thấy anh đang thực sự vẽ tranh, Đinh Dĩ Nam thở phào nhẹ nhõm.
Đã ở nhà, nhưng không có nghĩa là không phải làm việc. Đinh Dĩ Nam sợ tiến độ dự án bị chậm trễ, Hoắc Huân sẽ đổ lỗi cho cậu khi cậu quay lại, vì vậy cậu chỉ có thể đến nhà của Hoắc Chấp Tiêu vào kỳ nghỉ, để cậu ít nhất có thể nhìn chằm chằm vào công việc của Hoắc Chấp Tiêu.
“Tôi sẽ trông coi anh.” Đinh Dĩ Nam ngồi xuống ghế sô pha, trải cuốn sách trên tay ra.
“Cậu sợ tôi sẽ không làm tốt sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Ừm.”
Hoắc Chấp Tiêu cười, nói: “Vậy chúng ta hãy uống một tách cà phê trước, Đinh trợ.” 
màu Morandi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.