Edit + Beta: Heo
Nhà của Đinh Dĩ Nam rất nhỏ, chỉ hơn 50 mét vuông. Tuy nhiên, cậu dọn dẹp đống rác trong phòng khách và lau sơ qua bằng máy hút bụi, vẫn mất gần hai mươi phút.
Cậu kiểm tra thời gian, sợ Hoắc Chấp Tiêu không kiên nhẫn chờ đợi trên đường, nên sau khi vứt rác xuống lầu, cậu bước nhanh ra khỏi nhà.
Vừa bước ra đã thấy một bóng người bắt mắt đứng trên dải cây xanh bên cạnh tiểu khu.
Dải cây xanh của thành phố này dài từ 2-3 km. Cư dân trong các tiểu khu lân cận thích đi bộ trên dải cây xanh này. Đinh Dĩ Nam không ngờ rằng Hoắc Chấp Tiêu có thể đi thẳng đến cửa nhà mình, may mắn là Hoắc Chấp Tiêu đang quay mặt về phía đường và không nhìn thấy cậu đi ra khỏi tiểu khu.
Câuh đi đến bên cạnh Hoắc Chấp Tiêu, đưa túi ni lông qua, nói: “Cầm lấy.”
Hoắc Chấp Tiêu cầm lấy túi ni lông, liếc nhìn tiểu khu phía sau, thản nhiên hỏi: “Cậu từ đâu tới?”
“Gần đó.” Đinh Dĩ Nam không nói chi tiết, “Đi thôi.”
Hoắc Chấp Tiêu nhìn túi ni lông trong tay mình, rồi nhìn 300 tuổi trên mặt đất. Sau hai giây im lặng, anh đưa chiếc túi lại cho Đinh Dĩ Nam, và tự nhiên nói: “Cậu đến.”
Đinh Dĩ Nam muốn nhắc Hoắc Chấp Tiêu rằng cậu đang trong kì nghỉ. Một ông chủ hơi có lương tâm sẽ không kêu người nhặt rác cho con chó của mình khi trợ lý của ông ta đi nghỉ.
“Tôi đã nói với anh rằng vật nuôi tượng trưng cho trách nhiệm.” Đinh Dĩ Nam kiên nhẫn nói, “Anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-thuc-my-hoc/1310633/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.