Lâm Hữu không ngờ, người đáng tin như mẹ cậu cũng có lúc không đáng tin. 
Sáng mùng hai, cậu đã đóng gói hành lý xong xuôi, khi xuống ăn sáng lại nghe mẹ cậu thông báo, vì công ty họ có việc đột xuất, họ phải ở lại thêm vài ngày, công ty sẽ chi trả mọi tổn thất. 
“Mẹ đổi luôn vé cho mấy đứa rồi, mùng tám chúng ta về.” Tưởng Niệm nói. 
Thật ra cô cũng rất đau đầu, nhưng đổi từ mùng hai sang mùng tám không phải chuyện gì to tát, cô cũng không cần tranh chấp với công ty làm gì. 
Nhưng khi cô ngẩng đầu, lại phát hiện Lâm Hữu ngạc nhiên ra mặt, bánh mỳ trong tay cũng rơi xuống bàn. 
“Sao mẹ không nói sớm?” Từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên Lâm Hữu có vẻ sụp đổ, “Mẹ cũng không báo trước với con mà đổi luôn vé của con!” 
Tối hôm giao thừa cậu vừa gọi điện cho Lục Thanh Nham, nói mùng hai cậu sẽ về. Trong điện thoại, Lục Thanh Nham dịu dàng nói, “được”, anh nói hoa mai trong sân nở rồi, đợi cậu về sẽ cắt mấy cành bày trong phòng ngủ của cậu. 
Tối hôm qua cậu cũng nói với Lục Thanh Nham, ngày mai là họ gặp nhau rồi. 
Nhưng lúc này cậu lại không về được. 
Lâm Hữu tức suýt khóc, mặt cậu tái mét, nhẫn nhịn không thể nổi giận trước mặt mẹ, đành phải cắn chặt răng. 
Thật ra từ mùng hai đến mùng tám cũng không lâu lắm. 
Nhưng Lục Thanh Nham đã lên kế hoạch mùng ba ra sân bay đón cậu rồi. 
Sao cậu có thể để Lục Thanh Nham hụt hẫng hết lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-thuc-du-bat-cao-cap/1112144/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.