Cuối cùng Lâm Hữu cũng không trả chiếc áo khoác màu đen cho Lục Thanh Nham, cực kỳ ngay thẳng khoác luôn trên người mình.
Lục Thanh Nham cũng không đòi lại, hai người tạm biệt trước cầu thang rồi ai về phòng nấy.
Nhưng ngay khi Lục Thanh Nham bước chân lên bậc thềm lại nghe tiếng Lâm Hữu gào ầm lên phía sau, “Ngày mai tôi muốn ăn bánh rán vừng.”
“Sướng quá nhỉ, lại còn đặt món.” Lục Thanh Nham lườm cậu, khóe miệng lại nhếch lên, “Tôi mua cái gì ông phải ăn cái đấy.”
Nhưng sáng hôm sau Lâm Hữu vẫn được ăn bánh rán vừng đúng ý cậu.
Dù còn khoảng hai mươi ngày nữa mới đến tết Tây, nhưng với đám học sinh cấp ba, khoảng thời gian này trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Ngày nào họ cũng tất bật đi học, làm bài tập, nói chuyện, nô đùa, chẳng mấy chốc đã đến 30 tháng 12.
Năm nay trung học Tấn Nam vô cùng “có tâm”, ngoài lớp 12, lớp 10 và 11 đều được nghỉ đủ ba ngày.
Thậm chí đám học sinh còn thấy không thực tế.
“Không hiểu sao tui nhìn ánh mắt u oán của mấy anh chị lại thấy sướng ghê hồn.” Diệp Nam Sơn nói: “Bình thường giành cơm dưới căng tin họ là người được lợi nhất rồi.”
Phòng học lớp 12 ngay sát căng tin, cứ đến giờ ăn là họ sẽ xông vào trước.
Đám học sinh lớp 10, 11 chỉ có thể dậm chân vào sau, có mấy lần Diệp Nam Sơn không kịp tranh đùi gà khổng lồ trong căng tin rồi, cực kỳ căm hận.
Bạch Lộ cạn lời, “Ông có bị ngu không? Đến khi ông lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-thuc-du-bat-cao-cap/1112136/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.