Mấy bài thi gần được điểm tối đa của Lâm Hữu quả thật đã có tác dụng nhất định. 
Tưởng Niệm nghe kế hoạch du lịch của cậu, rồi lại nhìn đống bài tập cậu đã làm xong, cô nhướn mày rồi lại hạ xuống. 
Cô xoa cái đầu cún của con trai nhỏ nhà mình một hồi, thầm nghĩ dù cậu có hơi nghịch nhưng ít ra thành tích cũng không đến nỗi nào, cuối cùng cậu cũng có thứ khác đáng để khoe ngoài cái mặt. 
Vậy nên cô phất tay cho phép Lâm Hữu ra ngoài chơi, còn “tài trợ” cho cậu một khoản tiền nhỏ, chữa cháy cho chiếc ví đã kiệt quệ của Lâm Hữu. 
Nhưng Tưởng Niệm nhìn cậu, lại thấy không yên tâm lắm. 
“Mẹ cho tiền là để con đi chơi, con đừng có mua miếng ngọc bội phát sáng giá 4000 tệ cho mẹ nữa đấy.” Tưởng Niệm nhắc nhở cậu. 
Lâm Hữu nghe vậy lập tức suy sụp ra mặt, cậu bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, sao lần nào mẹ cũng nhắc lại thế, có để cho con trai mẹ bớt nhục không đây.” 
Đây là chuyện hồi cậu học lớp mười. 
Lần đó cậu cũng đi du lịch cùng Lục Thanh Nham và anh chị của họ. Cũng chỉ mới lên núi thắp hương một lát, không có ai chông chừng cậu, cậu đã bị người bán hàng rong trước cửa chùa lừa mua một miếng ngọc bội, nghe nói là từng được khai quang, có linh tính. 
Khi Lục Thanh Nham tới chỗ cậu, tên ngốc Lâm Hữu này còn đang ngồi xổm trước sạp, suy nghĩ có nên mua thêm một miếng nữa cho Lục Thanh Nham đeo không. 
Lục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-thuc-du-bat-cao-cap/1112116/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.