Chương trước
Chương sau
Bữa cơm hẹn hò đầu tiên, liền không ăn xong, trời cao đây là đang biểu thị cái gì! Trần Thuật ở trong nhà mình nhàn không có việc gì đi lại lung tung, trong đầu toàn là phong kiến mê tín, là cát hay là hung, tiền đồ chưa biết a!
Quý Cạnh Trạch thế mà ngay cả tết cũng không về nhà, cậu bạn trai còn chưa hoàn toàn tới tay này của y thì ra đến từ gia đình đơn thân. Mà Trần Thuật trưởng thành từ một gia đình phi thường truyền thống, cái này liệu có ảnh hưởng đến việc ở chung giữa hai người bọn họ không? Y thật là có điểm không biết làm sao.
Đang miên man suy nghĩ, điện thoại của Trần Thuật vang, cầm lên liền thấy là thông báo Wechat: [Vật Cạnh Thiên Trạch] xin trở thành bạn bè của [Trần Đắc Trụ Khí*].
(*Trần trong họ của Trần Thuật đọc giống với Trầm, trầm đắc trụ khí nghĩa là bình tĩnh, kiên nhẫn)
Trần Thuật cười, đây mới là con đường tán tỉnh bình thường nha! May mà ông đây lúc ấy bình tĩnh, rốt cuộc đợi được ngày này của tên nhóc nhà ngươi.
Y vừa chấp nhận yêu cầu kết bạn của Quý Cạnh Trạch, Quý Cạnh Trạch liền gọi tới.
"Đón được mẹ cậu rồi?"
"Ừm, đưa bà ấy đến khách sạn, đang đợi làm thủ tục, tôi đi ra gọi cho anh cuộc điện thoại."
"Không phải đã thêm wechat rồi sao, còn gọi điện thoại cái gì?"
Quý Cạnh Trạch cười: "Tôi ngại đánh chữ tốn công, gọi điện thoại tiện hơn."
Trần Thuật hỏi: "Vậy cậu còn thêm tôi làm gì?"
"Tôi..." Quý Cạnh Trạch dừng một chút: "Anh thật không biết tôi vì sao thêm anh à..."
Lời tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu mang theo chút làm nũng, trong lòng Trần Thuật giống như bị mèo cào một phen, nhưng là con người y vốn khiếm khuyết nhu tình mật ý, quá thừa ý xấu gây rối: "Tôi đoán cậu nhất định là rất sùng bái tôi!"
"Ha ha ha ha." Quý Cạnh Trạch cười.
Trần Thuật cũng cười: "Vẻ mặt cậu lúc xin số điện thoại tôi ngày hôm qua, chẳng phải chính là tràn đầy sùng bái sao, "Anh Trần, sau này lúc tôi có chuyện gì muốn thỉnh giáo, có thể gọi điện thoại cho anh sao?"" Trần Thuật nhại lại ngữ khí lúc đó của Quý Cạnh Trạch.
Quý Cạnh Trạch trầm mặc hai ba giây, trong giọng nói không có vui đùa, dùng giọng điệu chăm chú giống hôm qua như đúc hỏi lại y một lần nữa: "Trần Thuật, tôi về sau lúc không có việc gì, cũng có thể gọi điện thoại cho anh sao?"
Hôm nay là mùng một đầu năm, đầu này điện thoại, TV trong nhà Trần Thuật đang mở, không biết là đang phát dạ hội của đài nào, một mảnh tiếng hoan hô cười vui náo nhiệt. Mà đầu kia điện thoại, chỗ Quý Cạnh Trạch kia, có thể nghe được một ít tiếng pháo linh tinh loái toái như có như không. Tất cả âm phối ồn ào hỗn độn này, đều làm giọng nói của Quý Cạnh Trạch càng có vẻ cô đơn, lại càng thêm khẩn thiết. Quý Cạnh Trạch tối hôm qua là ăn tết một mình, hôm nay lại rất không tình nguyện bị mẹ cậu ta gọi đi, Trần Thuật biết mình hiểu về cậu ta còn quá ít, nhưng trong một đêm như hôm nay, y lại không hề sốt ruột muốn đi lý giải chút nào.
Bọn họ còn có rất nhiều thời gian, gọi là "về sau", y tin tưởng mình sớm muộn gì sẽ trở thành người hiểu rõ Quý Cạnh Trạch nhất. Nhưng những thứ không thể quay lại kia, cái gọi là "trước kia", nếu thời gian có thể đảo lưu về đến ngày hôm qua, y nhất định sẽ nắm chặt bóng dáng cô đơn trong ánh chiều kia của Quý Cạnh Trạch, không để cậu một mình đêm giao thừa.
Y không thể trở lại trước kia, cũng không có cách nào tiên đoán sau này, nhưng y không muốn bỏ qua bất kỳ giây phút nào của hiện tại. "Đương nhiên." Trần Thuật trả lời: "Cậu lúc nào muốn gọi thì gọi, mặc kệ có việc gì hay không."
Quý Cạnh Trạch mồng năm đầu năm đi sân bay tiễn mẹ mình xong, lập tức gọi điện thoại cho Trần Thuật.
Trần Thuật bắt máy rất nhanh, cười hỏi: "Ôi, Quý Bảo Bảo không cần chơi với mẹ nữa, có thời gian rồi?"
Quý Cạnh Trạch giãn ra một hơi thật dài: "Rốt cuộc cũng tiễn bà ấy đi, mấy ngày nay mệt chết tôi!"
Trần Thuật phê bình cậu: "Cậu thật sự là bất hiếu, tết nhất cũng không về nhà, mẹ cậu lại đây thăm, cậu còn thầm oán!"
"Cái gì nha." Quý Cạnh Trạch không phục: "Nói là đến thăm tôi, thực ra mỗi ngày ra đường mua sắm, mấy ngày nay tôi đều là đi xách giỏ cho bà ấy, còn mệt hơn cả đi làm!"
Trần Thuật nghe vui vẻ: "Trời ạ, trên WeChat thấy số bước mỗi ngày của cậu cao như vậy, hóa ra là đi dạo phố đi ra?"
"Còn không phải sao!" Quý Cạnh Trạch không muốn nói bậy với y nữa, lòng như lửa đốt hỏi: "Anh ở chỗ nào vậy, tôi đi tìm anh đi!"
Trần Thuật dừng một chút: "Tôi ở sân bay."
"Sân bay?" Quý Cạnh Trạch sửng sốt: "Đón người?"
"Không phải, tôi..." Trần Thuật rõ ràng chần chờ một chút, "Tôi phải đi công tác."
Quý Cạnh Trạch không nghĩ quá nhiều, trực tiếp hỏi: "Đầu năm mới anh đi công tác cái gì?" Trong lòng thực ra càng muốn hỏi là: Anh muốn đi công tác, đều đã đến sân bay, sao không nghĩ nói cho tôi biết?
"Là công việc, lâm thời quyết định."
Trần Thuật xác thật là đi công tác, ông chủ bọn họ buổi sáng mới thông báo cho y biết. Công văn phê chuẩn cho sản phẩm mới năm sau của Khang Đạt bị kẹt, thừa dịp năm mới bọn họ phải đến xưởng làm màng phản thẩm thấu câu thông một chút, chỉ sợ còn phải liên lạc cảm tình với liên hiệp công thương nghiệp địa phương một chút nữa. Nếu Quý Cạnh Trạch không phải nhân viên Ngũ Khánh, Trần Thuật hoàn toàn có thể ăn ngay nói thật, nhưng cố tình Quý Cạnh Trạch là, hơn nữa trước mắt trên thị trường đại đa số máy lọc nước dùng màng phản thẩm thấu đều là độc quyền của Ngũ Khánh, khoản sản phẩm mới này của bọn họ, hiệu quả thế nào, nguồn tiêu thụ ra sao, bây giờ còn rất khó nói. Dưới này đó băn khoăn, Trần Thuật chỉ có thể nửa úp nửa mở nói y muốn đi công tác.
Trong điện thoại hai người trầm mặc một lát, đều tự mình phản ứng lại.
Quý Cạnh Trạch nghĩ là: Y đi công tác nhất định đề cập đến một ít cơ mật thương nghiệp của Khang Đạt, y không có cách nào nói với mình.
Trần Thuật thì nghĩ: Tuy rằng không "chính thức" cùng nhau, nhưng mình đi công tác là nên nói với cậu ấy một tiếng.
Thế mới nói thà cãi nhau với người thông minh, còn hơn nói chuyện với kẻ ngu ngốc. Không khí tuy rằng cương một chút, nhưng hai người ngược lại càng có lòng thân cận lẫn nhau hơn.
Quý Cạnh Trạch nhìn thời gian, hỏi: "Chuyến bay của anh mấy giờ, qua kiểm tra an ninh chưa, tôi đang ở ngay sân bay, tôi đi lên tìm anh đi."
Trần Thuật còn chưa qua kiểm tra an ninh, nhưng không muốn cậu đi lên, bèn nói: "Tôi đi tìm cậu đi, cậu ở chỗ nào?"
"Anh mang theo hành lý đừng động."
"Không sao, có thể giao cho đồng nghiệp, tôi đi tìm cậu."
Trần Thuật kiên trì như vậy, Quý Cạnh Trạch nói vị trí của cậu ở bãi đỗ xe ngầm, sau đó xuống xe chờ y.
Vài phút sau, nhìn thấy Trần Thuật đi ra từ một cửa ra, Quý Cạnh Trạch giơ tay kêu y: "Nơi này!"
Trần Thuật đi tới, vốn cho rằng cậu sẽ ở trong xe đợi, mình cũng sẽ lên xe nói với cậu vài câu, không nghĩ tới tên nhóc này vội vội vàng vàng xuống xe, lúc này nếu y cũng vội vã lại bảo cậu lên xe, thật cứ như là muốn cùng cậu ta làm gì ấy! Đành phải xấu hổ đứng đối mặt nhau như vậy.
Quý Cạnh Trạch nhìn thấy y, trong lòng vẫn là rất cao hứng, hơn nữa cậu phát hiện hôm nay Trần Thuật ăn mặc rất thông thường, cũng không có dùng nước hoa! Bất tri bất giác cậu đã coi Trần Thuật là của mình, nếu lão Trần này đi công tác còn trang điểm như khi đi gặp cậu vậy, vậy cậu cần phải ghen tị! Cậu nhìn Trần Thuật cười hỏi: "Anh đợt này phải đi mấy ngày?"
"Không biết, khó mà nói."
Quý Cạnh Trạch không hài lòng: "Ngay cả đi mấy ngày cũng không thể nói?"
Trần Thuật cười: "Không phải không thể nói, là thật không biết, ngay cả boss của tôi cũng nói không chuẩn."
"Được rồi." Quý Cạnh Trạch gật gật đầu: "Vậy anh trở về gọi điện thoại cho tôi."
Trần Thuật nhìn cậu cười: "Tôi không trở lại cũng mỗi ngày gọi điện thoại, được chưa?"
Trời ạ, cười đến dễ nhìn như vậy, còn nói lời kiểu này, ban ngày ban mặt, ở chỗ công cộng, nhất định phải cọ ra lửa luôn là sao!
Quý Cạnh Trạch lúc này mới phát hiện ra mình ngốc, vừa rồi không xuống xe có phải tốt không, lúc này mà ở trên xe không chắc còn có thể hôn một cái hay gì đó... Hiện tại căn bản gì cũng làm không được! Cậu sốt ruột thò tay kéo cánh tay Trần Thuật.
"Làm gì vậy?" Trần Thuật cười trừng cậu, "Buông tay, tôi phải đi."
"Ừm, anh đi đi." Quý Cạnh Trạch miệng đáp ứng, nhưng tay lại không buông.
Trần Thuật kéo tay cậu ra, nhân thể nắm lại trong tay mình. Trước kia y cũng từng nghe người nói qua cái gọi là "thủ khống"*, rất nhiều người đều thích đàn ông ngón tay trắng nõn thon dài, chính tay y cũng là loại hình này. Nhưng lúc này y nắm tay Quý Cạnh Trạch là loại hình hoàn toàn bất đồng, khớp ngón tay lớn, móng tay sạch sẽ, bàn tay rất dầy, không có chút tinh tế nào, ngược lại hơi có cảm giác thịt thịt, đại khái hoàn toàn không hợp tiêu chuẩn của nhóm "thủ khống", nhưng nắm ở trong tay thần kỳ lại có loại cảm giác đầy đặn kiên định thỏa mãn cùng cảm giác an tâm. Y nhẹ nhàng vuốt ve tay Quý Cạnh Trạch, một lát sau siết chặt một chút: "Đừng nháo, ngoan nào." Nói xong cũng sợ mình cầm giữ không được lại làm chút gì, nhanh chóng xoay người liền đi.
Lưu lại một Quý Cạnh Trạch không thế nào ngoan đứng tại chỗ hô một tiếng: "Đừng quên gọi điện thoại cho tôi!"
(*Thủ khống: những người đặc biệt đặc biệt thích bàn tay, cuồng tay đẹp.)
Công tác lần này lâu hơn dự đoán nhiều, điện thoại cũng gọi so với dự đoán ít. Công văn phê chuẩn kẹt còn không tính, còn mang đến một chuỗi phiền toái, xưởng ở phương diện giá cùng chu kỳ xuất hàng không ngừng sửa điều khoản hợp đồng, song phương đối ngoại nhất trí làm quan hệ xã hội, nhưng lên bàn đàm phán không ai nhường ai, mỗi ngày bóp từng chi tiết.
Trần Thuật không chỉ muốn bận rộn bên này, còn phải để ý ngày hội mua sắm cùng chương trình khuyến mãi năm sau, mỗi ngày trên trán một vụ kiện*. Y nhớ tới mình năm nào cũng là trải qua như vậy, nhưng đều tâm không tạp niệm, mà năm nay trong lòng nhớ thương một người, cảm giác công tác rất mẹ nó đáng ghét! Nhưng là y lại nghĩ đến thường mỗi khi công việc căng thẳng như dây cót vặn đến hết cỡ, y sẽ trở nên táo bạo, hiện tại mỗi ngày không có việc gì cũng nhìn di động cười ngây ngô, nhất định là bởi vì trong lòng nhớ thương người kia, các loại hormone đều phân bố vượt xa người thường!
(*là một câu tiếng địa phương, trích từ Bồ liễu nhân gia của Lưu Thiệu Đường, ý chỉ tâm trạng khó chịu, cáu kỉnh, nhìn cái gì cũng không vừa mắt)
Chạng vạng hôm nay Trần Thuật đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Tống Lệ Văn điện thoại tới cho y, xin chỉ thị, nói có hoạt động "đưa nước xuống nông thôn" do chính phủ bỏ vốn, cô muốn đi. Hoạt động này Trần Thuật sớm đã phái hai người trẻ tuổi phụ trách, y quyết đoán bác bỏ xin phép của Tống Lệ Văn, đầu năm có ngày hội mua sắm, y còn trông cậy vào Tống Lệ Văn đề cao công trạng cho y đây, làm sao có khả năng vào lúc này để cô xuống nông thôn. Tống Lệ Văn không được như nguyện, nhưng cũng không kiên trì, lại nói hai câu liền cúp điện thoại.
Trần Thuật bên này còn mười phút là sẽ phải lên bàn đàm phán, trong lòng thống hận kiểu tranh giành miệng lưỡi không dứt này, lại nhớ nhung ngày hội mua sắm có đơn đặt hàng lớn có khách sạn năm sao cung cấp ăn ngon ở tốt, Tống Lệ Văn thế nhưng muốn xuống nông thôn đưa nước, tướng tài đắc lực này của y này là đang đi đường nào đây? Lão hồ ly đang yêu thần kinh phá lệ nhạy cảm, đối với miếng thịt tươi mình còn chưa kịp ăn vào trong miệng để ý cực kỳ, trong lòng y bỗng nhiên lóe qua một ý niệm, thời gian cấp bách cũng nhịn không được lập tức muốn đi xác nhận!
Quý Cạnh Trạch ở nhà ngồi trên sô pha xem TV, đang trực tiếp vòng chung kết Dragon Knight, điện thoại vang, là Trần Thuật gửi Wechat.
[Trần Đắc Trụ Khí]: Có phải cậu sắp xuống nông thôn không?
[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Sao anh biết?
Người tham gia đàm phán đã bắt đầu lục tục trở lại phòng họp, Trần Thuật ngẩng đầu liếc nhìn, ngón tay động càng nhanh.
[Trần Đắc Trụ Khí]: Đi chú ý an toàn, tự chăm sóc tốt bản thân, bởi vì...
Trời ạ trời ạ trời ạ!
Quý Cạnh Trạch cả vòng chung kết cũng không để ý, một bộ dạng thuyền không tải nổi không tiền đồ, vài chữ ngắn ngủi này là muốn đem con thuyền này của cậu vén lật! Này cũng quá dịu dàng quá thâm tình! Một câu còn chưa nói xong, còn dùng dấu ba chấm!
Bởi vì... Tôi sẽ lo lắng!
Bởi vì... Tôi sẽ nhớ cậu!
Bởi vì... Tôi rất thích cậu!
Chẳng lẽ [Trần Đắc Trụ Khí] tiên sinh hôm nay rốt cuộc thiếu kiên nhẫn? Chẳng lẽ y lúc này liền muốn chủ động thổ lộ? Quý Cạnh Trạch gắt gao nhìn chằm chằm màn hình di động, mắt thấy trong khung đối thoại nhắc nhở đối phương đang nhập văn bản, tự mình tưởng tượng bảy tám loại phương án nội dung sau dấu ba chấm, di động lại chấn động, tin nhắn tiếp theo đến!
[Trần Đắc Trụ Khí]: Bởi vì... Nghe nói dưới nông thôn chó nhiều, đừng lại để bị cắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.