Quý Cạnh Trạch tết lại không về nhà, đừng nói Trần Thuật, ngay cả Quý Tiệp đều tỏ vẻ lý giải, công tác rất bận, không được nghỉ, không thời gian.
Nhưng Trần Thuật vẫn là phải về nhà, cùng một thành phố không trở về nhà thật sự không thể nào nói nổi. Nhưng mà cho dù có thông cảm lẫn nhau, ném Quý Cạnh Trạch lại một mình trong nhà, y cũng vẫn là không đành lòng. Buổi sáng lúc sắp đi ra ngoài lại lải nhải dặn: "Cậu buổi tối ăn cái gì đây? Đừng có gọi ship đồ ăn ngoài nữa. Nếu không hay là đi ăn cùng đồng nghiệp? Đi cùng bọn họ đón giao thừa đi, nghe nói quảng trường Tân Đô có bắn pháo hoa, cậu cùng bọn họ đi xem đi! Không cần trở về quá sớm!"
"Ai nha nhìn vợ yêu của tôi này lo lắng khắp nơi!" Quý Cạnh Trạch tìm ra một cái túi, giục y đi nhanh: "Dong dài như vậy có còn muốn làm người đàn ông của tôi nữa hay không? Anh hôm nay không phải còn phải họp sao, mau đi đi, không cần phải xen vào tôi. Tôi về chỗ tôi bên kia lấy quần áo dày, anh về nhà cơm nước xong trời cũng tối, lặng lẽ gửi tin nhắn cho tôi, tôi lặng lẽ xuống lầu, sau đó hai ta cùng nhau trở về, muốn xem pháo hoa, muốn đón giao thừa, muốn bận tâm như thế nào, muốn đè tôi ra làm thế nào, đều tùy anh! Ngài xem an bài như vậy được không?"
Trần Thuật vui vẻ: "Tên nhóc khốn kiếp thật không biết xấu hổ, hiện tại quả thật là mấy câu lưu manh há
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-that-khong-ngai-truoc-sau/1945761/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.