Quý Cạnh Trạch tết lại không về nhà, đừng nói Trần Thuật, ngay cả Quý Tiệp đều tỏ vẻ lý giải, công tác rất bận, không được nghỉ, không thời gian.
Nhưng Trần Thuật vẫn là phải về nhà, cùng một thành phố không trở về nhà thật sự không thể nào nói nổi. Nhưng mà cho dù có thông cảm lẫn nhau, ném Quý Cạnh Trạch lại một mình trong nhà, y cũng vẫn là không đành lòng. Buổi sáng lúc sắp đi ra ngoài lại lải nhải dặn: "Cậu buổi tối ăn cái gì đây? Đừng có gọi ship đồ ăn ngoài nữa. Nếu không hay là đi ăn cùng đồng nghiệp? Đi cùng bọn họ đón giao thừa đi, nghe nói quảng trường Tân Đô có bắn pháo hoa, cậu cùng bọn họ đi xem đi! Không cần trở về quá sớm!"
"Ai nha nhìn vợ yêu của tôi này lo lắng khắp nơi!" Quý Cạnh Trạch tìm ra một cái túi, giục y đi nhanh: "Dong dài như vậy có còn muốn làm người đàn ông của tôi nữa hay không? Anh hôm nay không phải còn phải họp sao, mau đi đi, không cần phải xen vào tôi. Tôi về chỗ tôi bên kia lấy quần áo dày, anh về nhà cơm nước xong trời cũng tối, lặng lẽ gửi tin nhắn cho tôi, tôi lặng lẽ xuống lầu, sau đó hai ta cùng nhau trở về, muốn xem pháo hoa, muốn đón giao thừa, muốn bận tâm như thế nào, muốn đè tôi ra làm thế nào, đều tùy anh! Ngài xem an bài như vậy được không?"
Trần Thuật vui vẻ: "Tên nhóc khốn kiếp thật không biết xấu hổ, hiện tại quả thật là mấy câu lưu manh há miệng liền ra!"
"Quá khen quá khen, anh đi nhanh đi!"
Trần Thuật về nhà liền gặp ngay mẹ y đang dắt chó đi dạo trong tiểu khu, cùng tản bộ một lát, mẹ y hỏi cuộc sống và công việc gần đây thế nào, tuy rằng cùng một thành phố, nhưng thực ra cũng không phải thường xuyên gặp con trai, mỗi lần gặp tổng muốn dặn dặn chuyện hút thuốc uống rượu. Thái độ của Trần Thuật đặc biệt tốt, nhất nhất đáp ứng, Nước Khoáng đi vệ sinh xong bọn họ liền đi về, chưa đi xa bao nhiêu, Nước Khoáng đột nhiên co cẳng chạy ào tới phía trước, Trần Thuật cùng mẹ y đều bị dọa nhảy dựng, mắt thấy chó bổ nhào vào trên người một người, thân thiết đi cọ người ta!
Trong tay Quý Cạnh Trạch còn kéo bao quần áo dày buổi sáng cậu mới tìm ra, vừa xuống sân còn chưa đứng vững, liền lại bị chó nhà người ta gây tai họa! Ý niệm đầu tiên trong lòng cậu chính là kinh hoảng, thân hình Husky trưởng thành nhảy lên đã rất cao, hơn nữa cũng tương đối mạnh, lại nói bộ vị mấu chốt của cậu còn từng bị cắn qua đâu! Rất có bóng ma tâm lý! Cậu còn chưa kịp xem chủ nhân con chó này là ai, chỉ lo bận bị kéo Nước Khoáng từ trên người xuống.
Trần Thuật cùng mẹ y kêu ầm lên: "Nước Khoáng! Mau nghe lời! Xuống! Nhanh chóng đi xuống!"
Thực ra Nước Khoáng cũng không biết Quý Cạnh Trạch, nhưng nó dựa vào bản năng ngửi thấy "vị vẫn thạch nhân gian" trên người cậu, khẳng định không phải người ngoài! Không phải chị dâu thì là anh rể, tất yếu phải nhiệt tình chào hỏi! Nghe được tiếng gọi của chủ nhân, nó mới khống chế được nhiệt tình của mình, bò xuống khỏi người Quý Cạnh Trạch.
Quý Cạnh Trạch kinh hồn chưa định, vừa đứng vững vàng ngẩng đầu nhìn, trái tim đều phải nhảy ra ngoài.
Trần Thuật cùng cậu đưa mắt nhìn nhau, cắn môi dưới, đầy mặt khẩn trương.
"Ai nha cậu không phải..." Mẹ Trần Thuật nhìn Quý Cạnh Trạch, quay đầu hỏi Trần Thuật: "Đây không phải... Đây là đứa bé lần trước Cola cắn đi?"
Trần Thuật theo bản năng giả ngu: "A? Lúc nào?"
Mẹ y nghi hoặc: "Con quên sao, con đưa cậu ấy đi bệnh viện mà."
"À... Con, con quên."
Mẹ y đối với trí nhớ này của y rất không hài lòng: "Con còn nói cậu ấy là đồng nghiệp! Sao còn có thể quên đâu, đứa nhỏ này!"
Trần Thuật không thể ngờ trí nhớ của mẹ y tốt như vậy, đang xấu hổ, đột nhiên nghe được Quý Cạnh Trạch giải vây cho mình: "Chào dì, anh Trần bận rộn như vậy, quý nhân hay quên mà." Y lập tức quay đầu nhìn Quý Cạnh Trạch, trên mặt cậu rất bình tĩnh, cũng không nhìn y, mỉm cười nhìn mẹ y.
"Đứa nhỏ cháu ở chỗ nào vậy? Làm sợ cháu đi? Thật sự rất là xin lỗi!"
"Cháu ở tòa nhà phía sau kia, không có việc gì, không cắn, dì đừng để trong lòng." Quý Cạnh Trạch mỉm cười nói.
"Ai nha, kia, kia..." Mẹ Trần Thuật vẫn cảm giác thật ngại ngùng, hơn nữa rất có hảo cảm với Quý Cạnh Trạch lễ phép lại khách khí, nhiệt tình mời: "Vậy cháu lên nhà dì ngồi một lát đi, cháu với con dì còn quen biết, cháu nói có khéo không, lên nhà ngồi một lát! Chuyện lần trước dì liền mãi cảm giác xin lỗi cháu! Đi, lên nhà đi, dì làm đồ ăn ngon cho cháu!"
Quý Cạnh Trạch nghe vậy không nói gì, yên lặng liếc nhìn Trần Thuật.
Trần Thuật không có nhìn cậu, co quắp nói với mẹ: "Mẹ, năm hết tết đến, người ta cũng phải về nhà đi."
"Dì, người trong nhà còn chờ cháu trở về ăn cơm đâu, lần sau lại quấy rầy đi." Quý Cạnh Trạch lập tức lễ phép cự tuyệt.
"A... Vậy được rồi, lần tới nhất định phải đến nha!" Mẹ Trần Thuật dắt chó, cùng Trần Thuật xoay người đi về.
Đây là lần đầu tiên Quý Cạnh Trạch nhìn thấy bộ dáng Trần Thuật trước mặt mẹ y, cậu cho rằng cậu sẽ khổ sở thất vọng, nhưng thật ra chỉ có đau lòng không thôi, bởi vì cậu luôn chưa từng thấy Trần Thuật như vậy. Cậu chỉ từng thấy Trần Thuật tác phong nhanh nhẹn, Trần Thuật bình tĩnh thong dong, Trần Thuật thoải mái tự nhiên, Trần Thuật giở trò xấu gây chuyện. Vài phút ngắn ngủi này, cậu suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến từ lúc bọn họ quen biết đến nay, Trần Thuật từ công tác đến sinh hoạt, vì vài chuyện cậu làm kia, từng nói với cậu rất nhiều lần. "Bảo vệ tốt chính mình", "đừng làm cho người khác thương tổn mình", "tôi chỉ muốn cậu tốt đẹp" – toàn bộ yêu cầu của y đối với người yêu, chính là như thế. "Mong cậu hiểu cho tôi", "mong cậu khoan dung tôi", "mong cậu nghĩ cho tôi một chút" – một lần cũng không có. Quý Cạnh Trạch luôn cho rằng dù là phương diện nào mình cũng đều rất công, đặc biệt cùng Trần Thuật cùng nhau, cậu thậm chí còn công trước, nhưng lúc này cậu nghĩ đến Trần Thuật từng nói với mình, một nam nhân có đủ công hay không, là nhìn hắn có thể quản tốt chính mình, chăm sóc tốt cho gia đình hay không. Quý Cạnh Trạch cảm giác, một Trần Thuật đứng ở trước mặt mẹ mình có chút vô thố, so với một Trần Thuật không nói hai lời liền đi gặp mẹ vợ càng công hơn. Bởi vì y vĩnh viễn làm nhiều hơn nói, làm vì đối phương càng nhiều hơn làm vì chính mình. Nhưng y lại cũng không bắt buộc bất luận kẻ nào lý giải cùng tiếp nhận, thậm chí cho dù là từ người yêu.
Trần Thuật xoay người chỉ dùng một giây, nhưng trong đầu cũng giống cậu, suy nghĩ rất nhiều. Cho dù mang Quý Cạnh Trạch về nhà, cha mẹ y khả năng cũng không phát hiện cái gì, nhưng cẩn thận đã thành một loại bản năng của y. Khoảng một năm trước, hoàng hôn ngày giao thừa đó, y cũng là tại tiểu khu này gặp được Quý Cạnh Trạch một mình một người. Ngày đó hai người bọn họ cùng nhau hút thuốc, hàn huyên một lát, Quý Cạnh Trạch xin số điện thoại y, hỏi y sau này có chuyện có thể gọi cho y hay không, sau đó lại một mình biến mất trong tịch dương. Sau này y vô số lần nghĩ lại, nếu có thể trở lại ngày đó, y nhất định sẽ ngăn Quý Cạnh Trạch lại không để cậu rời đi một mình. Nhưng khi vận mệnh lại cho y cơ hội này, y lại xoay người, y thích Quý Cạnh Trạch, cũng vẫn cố gắng chiều cậu, nhường cậu, nhưng mà y nghĩ về nhu cầu của Quý Cạnh Trạch quá nông cạn, mấy cái này còn xa xa không đủ. Lúc này y mới chính thức hiểu được mấy lời Quý Cạnh Trạch nói khi muốn đi tham gia diễu hành, "với tôi mà nói, có ý nghĩa rất lớn". Có lẽ Quý Tiệp từ sớm liền đã hiểu, cho nên mới nói với y, "nó muốn tôi cho không được, chỉ có cậu có thể cho". Quý Cạnh Trạch hôm nay thực ra chính là Quý Cạnh Trạch hồi thơ ấu ở trong nhà lại cần phải trốn đi mỗi khi có khách đến, cũng là một Quý Cạnh Trạch vĩnh viễn không đợi được đến lượt mình được giới thiệu cho khách khứa, có thể thay đổi hết thảy chuyện này, an ủi hết thảy chỉ có y, nhưng y lại xoay người.
Trần Thuật đứng lại, dừng bước.
Y vừa định xoay người, liền nghe đến phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc của Quý Cạnh Trạch: "Anh Trần, đi thong thả."
Nếu nói, có đôi khi "tạm biệt" cũng là một loại giữ lại. Như vậy, có đôi khi "đi thong thả" cũng là một loại thúc giục.
Trong giọng nói của Quý Cạnh Trạch có trấn an cũng có khẩn trương, không có một chút trách cứ, phảng phất so với chính Trần Thuật càng lo lắng y sẽ quay người lại...
Cậu không đi, vẫn ở phía sau nhìn chăm chú vào y, lại không phải đang chờ y quay người.
Y đi, không có quay người, nhưng tâm vẫn hướng đến phương hướng quay người lại kia.
Yêu, là một nháy mắt. Là một câu, một ánh mắt, một lần tim đập. Mà tình yêu, là một đoạn đường dài. Là sờ soạng, là dựa vào gần, là tin cậy lẫn nhau, gánh vác cho nhau.
Cơ hồ tất cả mọi người đều từng có được cái nháy mắt kia, nhưng rất nhiều người chậm rãi liền tản đi, chỉ có người rất may mắn, mới có thể cùng nhau đi tới Bỉ Ngạn. Có thể đem nháy mắt kia, biến thành cả một đời, cần hai người cùng cố gắng.
Yêu một người, cùng người nọ cùng nhau trưởng thành đều đồng dạng quan trọng, gắn kết chặt chẽ.
Ngày đó sau khi Trần Thuật cơm nước xong, lái xe tới dưới lầu nhà Quý Cạnh Trạch, trong khoang xe tối như mực chỉ có màn hình di động là sáng, y ngồi trong bóng tối rất lâu, không gửi tin nhắn, không biết nên gửi đi lời nhắn nhủ gì, mới có thể khiến Quý Cạnh Trạch vui tươi hớn hở xuống lầu.
[Trần Đắc Trụ Khí]: Xin lỗi.
[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Về nhà chưa?
[Trần Đắc Trụ Khí]: Tôi rất xin lỗi.
[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Xem pháo hoa sao?
[Trần Đắc Trụ Khí]: Cảm ơn cậu.
[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Cùng nhau đón giao thừa đi.
[Trần Đắc Trụ Khí]: Cạnh Trạch...
Quý Cạnh Trạch kéo cửa xe ra: "Anh mẹ nó có thể đừng lằng nhằng như vậy hay không, biết rõ tôi không mặc quần ấm, muốn đông chết tôi à! Tôi đã nhìn thấy anh dừng xe đây nửa ngày! Trước kia anh cũng không như vậy, sao bây giờ lại chít chít như đàn bà, đều là do nước hoa của anh! Nếu không phải do anh cả ngày dùng mấy thứ này, cọ đến tôi cũng một thân mùi, chó nhà anh khẳng định sẽ không nhào lên đè tôi..."
Trần Thuật áp qua hung hăng hôn cậu, đem những lời còn lại đều đổ trở về, hai người bọn họ tại trong không gian nhỏ hẹp hôn môi đến quên mình, phảng phất như là chưa từng cùng nhau ngủ chung một giường lâu như vậy, mà là lần đầu tiên mới gặp nhau...
Qua hồi lâu mới thở hổn hển tách ra, Quý Cạnh Trạch nâng tay dùng ngón cái vuốt ve khóe môi Trần Thuật, bình ổn hơi thở, trầm giọng nói: "Đại bảo bối nhi, anh vĩnh viễn không cần nói "xin lỗi" cùng "cảm ơn" với tôi, tôi chờ anh nói với tôi câu khác, nói những gì tôi chân chính muốn nghe, anh còn chưa một lần nói qua đâu!"
"Kia..." Giang sơn dễ đổi a. Trần Thuật cười nhẹ một tiếng: "Vậy cậu vẫn là muốn toàn bộ tài sản của tôi đi!" Bản tính khó dời!
Trần Mĩ Lệ mặt già da nộn cảm giác mình cả một đời cũng nói không ra câu buồn nôn kia. Quý Hiền Huệ người nhỏ tâm thô ngược lại cũng không phải rất để ý, người đều ở trên giường cậu, tiểu gia trẻ tuổi như vậy, gấp cái gì, sớm muộn sẽ khiến anh ngoan ngoãn tự mình nói ra, nói đến khăng khăng một mực!
Trần Thuật cảm giác mình hiện tại tuy rằng là 0,5, nhưng cũng vẫn là đàn ông tinh khiết, sao có thể ngôn tình như vậy đâu, kia đều là chuyện phụ nữ mới làm ra được, không bao lâu liền bị đánh mặt, cho y kiến thức được phụ nữ chân chính ngôn tình lên là như thế nào!
Sau Tết lại đến hội chợ triển lãm mỗi năm một lần, Quý Cạnh Trạch lại bị nhốt ở trung tâm triển lãm bày biện, Trần Thuật ngày nào đó vừa công vừa tư đến xem tiến độ của Khang Đạt, cũng thuận tiện xem bạn trai, y đến cũng là ở trên đường bàn chuyện làm ăn lâm thời nghĩ đến, cho nên không gọi điện thoại, kết quả vừa lên tầng hai khu triển lãm, liền nhìn thấy Tống Lệ Văn đang đút Quý Cạnh Trạch ăn pizza!
Quý Cạnh Trạch ngước mắt nhìn thấy y, tạch một cái đứng lên, pizza đều rớt xuống đất.
Tống Lệ Văn quay đầu nhìn thoáng qua, mặt cũng tạch cái đỏ lên, hai tay đều không biết thả chỗ nào.
Trần Thuật trái tim đập rộn, lửa hướng lên trên nhảy, nhưng mà không phát tác được, người bình thường nhanh mồm nhanh miệng thế nhưng vấp váp: "Đúng, đúng, xin lỗi... Cái gì..."
Tống Lệ Văn phục hồi tinh thần lập tức giải thích: "Lão đại, tay Tiểu Quý toàn là nước sơn, em giúp cậu ấy một chút!". Nói xong lại xấu hổ cười hai tiếng: "Anh xin lỗi cái gì chứ, cứ như bọn em thật làm gì vậy."
Cô giải thích thực rõ ràng, tay Quý Cạnh Trạch xác thật đều toàn là nước sơn, nhưng mà hai vị nam sĩ vẫn như cũ cười đến vô cùng cương ngạnh, cứ như trúng phong, khóe miệng giật giật hai phát.
"Lão đại anh đến xem tiến độ đi." Tống Lệ Văn nhanh chóng chuyển đề tài đến công tác.
Trần Thuật "ừ" một tiếng, đi theo phía sau cô nhìn vị trí triển lãm của Khang Đạt, trước khi đi hung hăng trừng Quý Cạnh Trạch một cái.
Quá oan uổng!!! Quý Cạnh Trạch vô tội đứng lại tại chỗ: Là thủ hạ của anh nhất định muốn đút tôi ăn! Ta đã nói không cần mấy lần, đợi rửa tay xong tôi tự mình ăn! Nhưng mẹ nó chỗ quỷ quái này cúp nước! Thủ hạ của anh nói lại không ăn liền lạnh, đều đã đưa đến bên miệng tôi, tôi mới cắn một ngụm anh liền đến! Tôi thật là oan uổng! Ôi đệch còn trừng tôi! Tròng mắt đều phải trừng rớt ra ngoài! Có thể nào bị bạo lực gia đình không, hù chết bảo bảo!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]