"Cậu không phải không có ba sao?" Trần Thuật thốt ra, nói xong có chút hối hận, nhưng đã không còn kịp rồi.
Quý Cạnh Trạch cười một thoáng: "Là không có, tôi chưa từng thấy ông ta. Hồi mẹ tôi sinh tôi, mới 20 tuổi."
"20 tuổi?"
"Ừm." Cậu tựa vào trên người Trần Thuật, chậm rãi nói: "Ba tôi có gia đình, có vợ, có con, mẹ tôi không phải vợ hợp pháp của ông ta."
Trần Thuật lúc này mới minh bạch, thì ra Quý Cạnh Trạch là con ngoài giá thú, y không biết nên nói cái gì, chỉ là yên lặng nắm tay Quý Cạnh Trạch.
"Ba tôi hẳn là rất có tiền đi, dù sao ông ta cho mẹ tôi một ít tiền. Rất nhiều năm trước đã cùng vợ con di dân, tôi chưa từng gặp ông ta. Từ nhỏ mẹ tôi đã không gạt tôi, mấy chuyện này chính là bà nói cho tôi biết. Bà ấy cảm giác cuộc đời chính là vật cạnh thiên trạch khôn sống mống chết, không có cái gì đúng hay sai, chỉ cần bắt lấy mỗi một cơ hội là được rồi. Cho nên bà đặt tên cho tôi là "Cạnh Trạch", tôi không phải kết tinh tình yêu gì cả, mà là kỳ ngộ bà ấy vật cạnh thiên trạch bắt lấy!" Quý Cạnh Trạch nói tới đây có chút kích động, hơi hơi tạm dừng, bình tĩnh lại bản thân một chút: "Hồi tết khi anh hỏi tôi vì sao không trở về nhà, thực ra tôi cũng giống anh, sau khi tốt nghiệp thầm nghĩ muốn rời nhà càng xa càng tốt. Mẹ tôi là người rất bốc đồng, dựa vào số tiền ba tôi năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-that-khong-ngai-truoc-sau/1945725/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.