Nói đến đó, Tôn Lăng Hy chợt bật cười khoe cái lúm đồng tiền rấtduyên trên má: “Hôm đó đúng phiên chị trực, số trời run rủi thế nào lạigặp anh trai em vừa ra khỏi công ty. Chị gọi ngay cho sếp, bụng bảo dạphải giữ anh ấy lại… Thế mà Tiểu Quang giơ tay xách cổ chị tính quẳngsang một bên… Chị đang hoảng thì anh em bảo, buông ra buông ra, ai lạilỗ mãng với đàn bà con gái như thế.”
Châu Tiểu Manh cũng cười góp, đoạn nghe Tôn Lăng Hy hứng khởi kểtiếp: “Có điều chị vẫn không giữ chân được anh ấy. Sau này có một hômđang giờ tan sở thì trời bỗng đổ mưa rào, chị đứng ngoài cổng thư việnđợi taxi nhưng không bắt được chiếc nào, tình cờ gặp anh em đánh xengang qua, hỏi chị có muốn quá giang không. Chị ngần ngừ rồi cũngleo lên xe, sau này anh em mới bảo, thật chưa từng gặp cô nào liều nhưchị, lúc đó chẳng nhẽ không sợ anh ấy bán chị đi mất à…” Nói đến đó, tựdưng hai gò má của Tôn Lăng Hy thoáng đỏ dựng lên, cô tủm tỉm cười, hình như đang hình dung lại buổi gặp gỡ đầy ngọt ngào ngày hôm nào.
Châu Tiểu Manh cũng không gặng hỏi thêm nữa, miệng cô nhai bắp rangbơ kêu răng rắc, ngừng một lúc thì Tôn Lăng Hy lại tâm sự: “Thú thực,chị cũng láng máng đoán ra công việc của anh trai em. Chứ người làm ănbình thường, chẳng ai cẩn thận đến nỗi đi ngủ cũng giấu súng dưới gốinhư anh ấy.”
Châu Tiểu Manh cắn phải lưỡi, cô xuýt xoa rồi quay ngoắt đầu gọi người phục vụ: “Cho tôi một lon coca.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tac-tinh-yeu/1147/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.