Châu Tiểu Manh tỉnh dậy với một thân xác rã rời, khắp người dính nhớp mồ hôi. Dì Lý đỡ cô dậy, bón cho cô nửa cốc nước, đoạn bảo: “Cô ơi, côsốt rồi này.”
Cả một đêm nằm mơ, mãi đến giờ phút này, dường như vẫn chìm đắm trong cảnh mộng ấy, dì Lý chỉnh lại gối đầu giường để cô ngả người được thoải mái hơn, dì hỏi: “Cô muốn ăn chút gì không ạ?”
Cổ họng Châu Tiểu Manh đau rát, giọng khàn khàn, chẳng rõ là do dichứng của thuốc mê từ hôm qua, hay do cơn sốt nữa: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ rưỡi rồi ạ.” Dì Lý đã quá rõ thói quen của cô, bà liền bước đến bên cửa sổ, kéo mở tấm rèm vừa dày vừa nặng đang chắn che ánh sángmặt trời, nhưng chỉ he hé rồi bảo: “Cô vừa mới hạ sốt, tốt nhất chớ nênra gió.”
Toàn thân Châu Tiểu Manh nhũn ra như sợi bún, cô dựa vào đầu giường, khẽ bảo: “Tôi phải lên lớp.”
“Cậu Tiểu Quang gọi điện xin phép cho cô nghỉ hai ngày rồi ạ.”
Châu Tiểu Manh uể oải toan nhắm mắt. Căn phòng cô nằm quay ra góctường đông nam của sân vườn, có thứ gì đó xanh xanh đỏ đỏ nằm mắc trênngọn cây chìa ra ngoài bờ tường – vô tình lọt vào mắt cô, cô hỏi: “Ngoài kia có cái gì thế?”
Dì Lý nhô đầu ra nhìn, đáp: “Chẳng rõ bóng bay của ông tướng nhà nàolạc đến đây, rồi mắc ở cây nhà mình cô ạ.” Vừa quay vào, bà đã thấy Châu Tiểu Manh dợm rời giường, bà vội vội vàng vàng chạy đến dìu cô: “Cô ơi, cô cứ nghỉ thêm một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tac-tinh-yeu/1144/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.