Sự giễu cợt dâng lên trong ánh mắt gã như những nhát dao xẻo vào dathịt cô. Khóe môi Châu Tiểu Manh khẽ nhếch lên thành nụ cười: “Vâng, anh nói chí phải, quả thực em thấy hối hận kinh khủng, em thấy tiếc saongày xưa mình không lên máy bay mà còn quay về đây làm gì? Sao năm đólại phải lo lắng cho sự an nguy của anh nhỉ? Nếu anh chết luôn một thểvới bố thì giờ đây có phải em đã sống sướng hơn không!”
Châu Diễn Chiếu lạnh lùng nhìn cô: “Cô cũng tiến bộ đấy nhỉ, giờ cònbiết đốp chát lại tôi cơ đấy. Nếu tôi không nể tình xưa thì cô tưởng bây giờ mình còn đứng được ở đây để mà đốp chát với tôi đấy chắc?”
“Vâng thực lòng em phải cảm ơn anh Mười, đáng lẽ Tiểu Quang đã lôi em đi rồi nhưng may nhờ anh nể tình gọi em về. Nhất là em còn phải cảm ơnanh đã quan tâm em suốt hai năm qua, nhờ anh chiếu cố mà một tháng emkiếm được những mấy vạn! Ngủ với kẻ khác chắc gì đã được giá cao nhưanh!”
Châu Diễn Chiếu phá lên cười, tay mơn trớn khuôn mặt cô: “Hôm nay chắc ăn nhầm thuốc nổ hả?”
Châu Tiểu Manh quay mặt đi, nhưng một tay gã chống vào tường, tay kia bẻ cằm cô vặn ngược lại: “Trò mèo này của cô xem chừng trình còn nonlắm, đừng tưởng cô cố tính làm mình làm mẩy là tôi sẽ tin cô đang ghenvới Tôn Lăng Hy. Số đàn bà ghen tuông mà anh trai cô gặp còn nhiều hơnối lần số phụ nữ cô quen đấy. Châu Tiểu Manh này, sao năm đó cô khôngthi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tac-tinh-yeu/1142/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.