Dịch: Tồ Đảm Đang
Trời càng lúc càng nóng, mẹ của Sài Đông Đông bây giờ đã tới mức trực tiếp gõ cửa nhà Lục Cửu, kéo Sài Đông Đông về nhà ngay trước mặt Lục Cửu, miệng vừa tức vừa lo mà than vãn. Có lúc Lục Cửu còn chống đầu nhìn về hướng bọn họ, cậu ấy nhẹ gọi một tiếng dì, và dịu dọng nói với Sài Đông Đông:"Sài Đông Đông, tạm biệt."
Ngay hôm sau đó lúc Sài Đông Đông vừa tan học về lại chạy đến nhà cậu, cậu sẽ hỏi:"Ngày mai cậu có tới thăm tôi không?"
Đáp án của Sài Đông Đông vĩnh viễn sẽ là:"Đến chứ."
Ngày cuối cùng ở trường trước khi thi đại học, Sài Đông Đông mang về rất nhiều đồ đạc trực tiếp đến nhà Lục Cửu, cậu vừa dùng chân mở cửa phòng của Lục Cửu vừa vui vẻ nói:"Cuối cùng cũng được giải thoát."
Lúc đó Lục Cửu đang ngồi trước đàn piano, tay đang đặt trên phím đàn, nghe thấy giọng nói cậu liền nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ, hàm răng ẩn hiện lộ ra.
"Vậy chúc mừng cậu."
Sài Đông Đông đặt đồ trên tay xuống, thở phì phò đi đến trước mặt Lục Cửu, bởi vì trời nóng mà tóc cậu ướt đầm đề dính bết vào trán, cậu giơ tay vuốt những giọng mồ hôi trên trán, thở hắt một hơi.
Lục Cửu chống đầu mỉm cười:"Dì không đến trường đón cậu về nhà sao?"
Sài Đông Đông nhỏ giọng "huh" một tiếng.
"Sắp thi đại học rồi, có lẽ sợ mắng tôi sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tôi."
Lục Cửu cười một cách vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh/2161562/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.