Dịch: Tồ Đảm Đang
Cuộc sống đại học của Sài Đông Đông rất đa dạng phong phú, cậu có nhiều câu lạc bộ cần phải tham gia, có vài bạn học nữ ngoài tỉnh cùng khoa nhờ cậu cuối tuần dẫn đi làm quen với thành phố này, có cuộc sống mới và bạn mới, tất cả mọi thứ hoàn toàn là mới tinh.
Lúc đến nhà Lục Cửu cậu sẽ kể về cuộc sống của mình trong ghế nhà trường, giáo sư môn chuyên ngành lên lớp là phải điểm danh ba lần, người hướng dẫn đưa cả lớp đi ăn xong cuối cùng uống say nằm trên bàn hát hò, trong phòng ký túc xá cậu có một người Đông Bắc làm cậu bây giờ nói chuyện cũng mang chút giọng Đông Bắc theo.
Cậu ngồi bên cạnh Lục Cửu, cười hi hi hỏi cậu ấy: "Bây giờ tôi nói chuyện có phải cũng mang chút giọng Đông Bắc rồi không, Tiểu Cửu?"
Lục Cửu đôi lúc sẽ yên tĩnh ngồi nghe cậu kể về cuộc sống mới, đôi lúc sẽ cười theo vài tiếng, còn đa số là đều giữ im lặng.
Khoảng cách tuần Sài Đông Đông về nhà càng lúc càng dài, có lúc đến hai tháng cũng không về nhà chuyến nào.
Lục Cửu rất ít khi liên lạc cho cậu, trước kỳ nghỉ đông một khoảng thời gian bạn của mẹ Lục Cửu mở một lớp dạy piano, bảo Lục Cửu đi đến đó dạy đàn cho người ta.
Lục Cửu học đàn từ nhỏ, lúc nhỏ học cũng hờ hững lắm, sau khi mắt không nhìn thấy được gì nữa mới phát hiện cả thế giới đều hẹp lại, cậu muốn làm nhà khoa học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh/2161546/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.