Dịch: Tồ Đảm Đang
Sài Đông Đông quay đầu nhìn cô, dường như có thắc mắc gì đó không rõ: "Sao thế?"
Trần Hi nghiêng đầu sang nhìn cậu, một lúc sau mới nói một hơi dài: "Không có gì đâu, tôi tưởng đâu người nhà cậu ấy không còn nữa gì đó..." Nói xong cô ấy lại lắc đầu mạnh "Không phải không phải! Tôi không có ý trù ẻo người khác nhé!"
Sài Đông Đông thấy cô như vậy thì thấy buồn cười, cậu cười một cái: "Tôi cũng đâu nghĩ gì, cậu đừng kích động thế."
Trần Hi đưa tay lên sờ lên tóc mình, quay đầu lại nhìn Sài Đông Đông: "Ý cậu như vậy tức là ba mẹ cậu ấy không sao?" Cô ấy hỏi "Thế thì sao cậu ấy lại ở cùng cậu?"
Sài Đông Đông trả lời một cách đương nhiên: "Vì chúng tôi là bạn thân từ nhỏ chứ sao."
Trần Hi phụt cười một cái: "Cậu đối xử với bạn bè tốt quá rồi đó Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông phủ nhận: "Thôi xin, cũng không hẳn là vậy, bạn bè cùng nhau lớn lên, là người đều sẽ như vậy cả thôi đúng không."
Trần Hi nhìn cậu, như cảm thấy khá buồn cười, đôi mắt sáng cả lên: "Chắc chắn là không phải rồi."
Đôi mắt cười thành một vầng trăng khuyết cong cong "Cậu rất tốt đấy."
Sài Đông Đông gãi đầu mình, dường như có hơi ngại ngùng, cậu nhéo nhéo tai mình, sau đó nhìn cô gái đang khen mình tiện miệng hỏi một câu: "Vậy sau này phải làm sao?"
Sài Đông Đông nhìn người bên cạnh mình, mái tóc của Trần Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh/2161540/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.