Dịch: Tồ Đảm Đang
Sài Đông Đông rùng mình, đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên, cậu nắm chặt lấy tay nắm cửa, tất cả sức lực và tôn nghiêm của mình đều để lại nơi này, mũi cậu nghẹt lại, giọng nói hơi ngạt: "Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi chịu đủ rồi."
Lục Cửu chống tay trên sofa nhìn về phía cậu cười lạnh lùng nói: "Cậu nói với tôi cậu không chịu được nữa rồi?"
Tay Sài Đông Đông siết chặt lấy nắm cửa, cậu cố gắng làm cho giọng nói mình thật là kiên định: "Đúng vậy, tôi đi đây."
Lục Cửu hướng mặt về phía cậu, biểu cảm trào phúng trên gương mặt cậu chưa bao giờ thấy qua: "Cậu nói với tôi cậu không chịu được nữa sao?"
Cậu ấy cười lạnh: "Tôi hận cậu Sài Đông Đông."
Từng câu từng chữ trong giọng nói của cậu ấy phát ra: "Mỗi một giây một phút cậu bên cạnh tôi tôi đều hận cậu. Tôi hận cậu mỗi khi cậu kể với tôi về thời tiết bên ngoài, tôi hận cậu mỗi khi cậu nói về những chuyện ở trường học, tôi hận cậu khi cậu đi học đại học, tôi hận cậu khi cậu đi làm. Tôi hận cậu, tôi hận cậu đã tước đoạt đi cuộc sống của tôi, tôi hận cậu làm cho cuộc sống của tôi gần như không còn cơ hội nào để chọn lựa."
Chưa bao giờ cậu ấy dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, ngay cả khi lấy hơi cũng mang theo sự hận thù đến tận xương tủy: "Tôi chưa bao giờ thật sự nhìn thẳng được vào thế giới này, bây giờ cậu nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh/2161513/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.