Dịch: Tồ Đảm Đang
Lục Cửu gọi điện thoại cho Sài Đông Đông, giọng nói bên đó nghe có vẻ rất mệt mỏi, mang theo sự khàn khàn không muốn nói chuyện cho lắm: "Alo?"
Lục Cửu nói: "Chín mươi tám ngày rồi, Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông không nói gì, âm thanh dòng điện khẽ vang lên bên tai.
Giọng nói Lục Cửu dịu dàng: "Sài Đông Đông, tôi sai rồi."
Bên đó truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sai, Tiểu Cửu."
Lục Cửu nói: "Cậu không có ở nhà, tôi căn bản không biết làm gì nữa rồi."
Sài Đông Đông vẫn giữ im lặng.
Lục Cửu nói: "Hôm qua tôi bị bỏng nước sôi."
Bên đó vẫn là sự trầm mặc.
Lục Cửu nói: "Mấy hôm trước tôi tự mặc đồ ra ngoài, cứ thấy người khác cười tôi, chắc là mặc đồ của cậu nên phối đồ kỳ quái gì rồi."
Sài Đông Đông khàn giọng nói: "Quần áo của cậu bên tủ bên trái, mỗi một bộ đều đã phối sẵn rồi."
Lục Cửu dịu giọng nói: "Ừm, cậu không ở đây tôi không biết phải làm sao cả Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông lại một lần nữa trầm mặc.
Lục Cửu nói: "Hôm qua tôi đi đến cửa hàng piano, đi được nửa đường thì suýt bị xe đâm."
Cậu ấy nói: "Không có cậu tôi không thể nào sống tiếp được Sài Đông Đông."
Cổ họng Sài Đông Đông tắt nghẹn: "Sau này ra ngoài gọi tài xế nhà cậu đón đi Tiểu Cửu."
Lục Cửu nói: "Tôi yêu cậu Sài Đông Đông."
Bên Sài Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh/2161511/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.