Editor: zjtya_nguyen
*
Đêm thu gió mát thổi nhè nhẹ, tóc Mạnh Thành Duyệt ướt xõa sau lưng, gió đêm thổi qua những giọt nước còn dính trên tóc làm lạnh lẽo hơn.
Trời quá lạnh, cô cười không nổi...
Ánh sáng trước mắt bị cản chở, thân hình thiếu niên cao lớn vẫn đứng yên, bộ dáng không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.
Cho tới bây giờ, Mạnh Thành Duyệt ở trước mặt Tạ Chấp Châu đều rất cảnh giác, cô muốn đề phòng anh lừa rồi trêu đùa cô, còn phải đề phòng anh bắt được nhược điểm rồi đuổi cô đi. Tạ Chấp Châu có bao nhiêu ghét cô Mạnh Thành Duyệt đều biết, cho nên cô không dám cợt nhả trước mặt anh.
Anh muốn nhìn cô cười, là bởi vì tò mò.
Để thỏa mãn sự tò mò của anh, cô không thể không gượng cười.
Tầm mắt Tạ Chấp Châu dán chặt vào khuôn mặt cô.
Sắc mặt cô gái mờ mịt, lông mi còn đọng nước, run run giống đóa hoa nhài trong gió, yếu ớt không thể tả.
Cô hơi cong khóe miệng, đường cong biến mất trong nháy mắt.
"Cười xong." Cô nhắc nhở.
Tạ Chấp Châu tiếp tục nhìn chằm chằm cô hai giây, cười nhạo một tiếng: "Đẹp chỗ nào?"
"Cái gì." Lời nói đột ngột của anh khiến Mạnh Thành Duyệt không hiểu gì.
"Tôi nói..." Anh cúi đầu, mùi hương mát lạnh bay xuống, anh dùng đầu ngón tay kéo khóe miệng cô xuống.
Có thể là đầu ngón tay anh quá lạnh, hoặc là động tác anh quá thân mật, Mạnh Thành Duyệt giật mình, cảm giác toàn thân nổi da gà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh-tu-liem/3428092/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.