Ngày hôm đó Triệu Lãng cũng không nói gì nhiều, cho dù là suy đoán thì cũng không có chứng cứ gì cụ thể nên chỉ đành gác lại mọi chuyện. Sau khi giải quyết xong ông ấy cũng nhanh chóng ra về. Lưu Cao Dương vẫn ngồi tại chỗ, anh nhìn ra phía cửa kính bên ngoài những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống từng hạt, cứ thế mà tạt vào đất xối xả.
Lưu Cao Dương cũng không rõ mình muốn gì, hay nghĩ gì. Lúc này chính anh cũng đang lạc lõng không còn định hướng cụ thể. Bỗng dưng anh nghĩ người như anh có lẽ sống một cách chui nhũi dưới cái bóng của người khác có khi là tốt nhất.
Anh bước chân nặng nề rời khỏi quán, cơn mưa vẫn thế, xối xả rơi xuống như muốn đập nát mặt đất. Điện thoại reo lên từng đợt, cuộc gọi cứ thế một tăng lên nhưng anh lại không bắt máy dù chỉ một lần. Anh phóng xe lao nhanh đến trước tiểu khu nơi Khinh Nhi sống, không biết từ bao giờ nơi này chính là điểm đến của anh mỗi khi không biết đi về đâu. Đậu ở bên đường Lưu Cao Dương luôn hướng mắt về phía bên trong tiểu khu, tâm tình không rõ ràng, chỉ cứ thế mà ngắm nhìn không mang theo hành động gì khác.
Khinh Nhi ngày hôm ấy vì mưa lớn mà phải đi nhờ xe của Hàn Linh về, tới nơi cô liền bước xuống rồi chào tạm biệt bạn mình. Chỗ Khinh Nhi ở mưa lại không quá lớn, đã dần tạnh đôi chút nên lúc này Lưu Cao Dương có thể nhìn thấy cô rất rõ ràng. Hàn Linh sau khi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh-chi-anh-va-em/368069/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.