Lưu Cao Dương nghe xong câu nói kia lông mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt dần lộ ra cảm xúc. Anh quay lại nhìn chằm chằm vào Khinh Nhi, tựa như bị lời Lâm Vũ nói tác động đến, Lưu Cao Dương cầm ly rượu lên rồi đứng dậy bước đi xuống lầu. Thấy một loạt động tác của anh Lục Mỹ không khỏi thắc mắc hỏi Lâm Vũ.
"Anh Dương đi đâu thế? Cô gái kia là người quen anh Dương?"
Lâm Vũ nhìn Lục Mỹ khẽ cười đáp: "Là nhân viên chỗ anh ấy."
Tống Hiểu Phong như đã nhớ ra Khinh Nhi, lúc này anh ta mới lên tiếng: "À... Hèn gì cứ thấy quen."
Lục Mỹ nhìn Tống Hiểu Phong gặng hỏi: "Cô ấy là nhân viên cấp cao bên anh à?"
"Không phải, là nhân viên bên khu hỗ trợ bình thường." anh ta vừa nhâm nhi rượu vừa trả lời.
Như không tin Lục Mỹ vẫn kiếm cớ hỏi tiếp: "Vậy tại sao lại quen anh Dương? Anh ấy thân thiện đến mức nhân viên nào cũng làm quen à?"
Tống Hiểu Phong lúc này mới nhìn cô ta, mặt không biểu cảm kiên nhẫn trả lời: "Việc cậu ta quen ai, tiếp xúc với ai, anh không quản được."
Lục Mỹ cảm giác sẽ không hỏi ra được gì từ Tống Hiểu Phong, cô ta chuyển sự chú ý sang Lâm Vũ.
"Còn anh? Chắc anh biết chứ?"
"Anh cũng đâu thể quản được anh ấy." Lâm Vũ điềm nhiên nhìn về hướng Lưu Cao Dương đang đi nói: "Đúng là anh ấy không thân thiện tới mức ai cũng có thể làm quen được."
Lục Mỹ nhìn Lâm Vũ tỏ vẻ khó hiểu.
"Nhưng cũng có ngoại lệ mà." Lâm Vũ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh-chi-anh-va-em/368051/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.