Trương Liên sau khi gọi điện xong thì quay về lại chỗ Khinh Nhi. Chợt thấy bầu không khí lúc này khiến cô ấy không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Sao hai người này mới nãy còn đứng cách nhau như thế, vậy mà vào giờ phút này đây lại ở sát cạnh nhau trông tự nhiên và hài hòa đến lạ.
Trương liên có cảm giác mình chính là một bóng đèn to bự không lẫn đi đâu được.
"..."
Sau khi Trương Liên quay về Khinh Nhi lại đứng cách anh ra và cố gắng không đặt nhiều sự chú ý tới anh nữa, mà quay qua nói chuyện với Trương Liên.
Sau một hồi cuối cùng Hàn Linh cũng đã lấy xe xong. Khinh Nhi mở lời chào tạm biệt Lưu Cao Dương rồi nhanh chóng lên xe. Khinh Nhi ngồi ghế sau còn Trương Liên ngồi ghế phụ cùng Hàn Linh.
Như đã nhịn từ lâu vừa lên xe Trương Liên đã quay xuống tỏ vẻ kinh ngạc nói: "A Nhi tài giỏi thật nha."
Khinh Nhi không hiểu khuôn mặt có chút ngơ ngác nhìn Trương Liên.
"Không phải chứ hồi nãy cậu xin wechat còn bị từ chối ngầm, vậy mà bây giờ con mẹ nó đã ngọt ngào, ân ái đứng sát nhau rồi?"
Khinh Nhi nghe xong cũng sặc một cái như thể không tin được Trương Liên sẽ suy nghĩ thành cái hình ảnh đó. Cô trong lòng có chút mừng thầm lại có chút như oan ức.
"Sếp Lưu dễ bị lạnh, thân là nhân viên mình chỉ lại gần đưa sếp túi sưởi ấm thôi." khuôn mặt cô khi nói nghiêm túc vô cùng như khẳng định tất cả đều là thật.
"Cậu chỉ có một túi đó thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh-chi-anh-va-em/368041/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.